[Cung Đấu] 100 Kỹ Xảo Chinh Phục Hoàng Đế Ở Hậu Cung

Chương 14: Chương 14: Một cái tát (3)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Thù Du còn không biết đã xảy ra chuyện gì, chờ đến khi Vân Ly đi ngủ mới hỏi Chi Phù.

Chi Phù nói hết chuyện hôm nay ra.

Thù Du cắn rằng: “Quý phi cũng không thể đánh người như vậy nha, nàng ta không sợ buổi tối Bảo lâm sẽ đi thị tẩm sao?”

Chi Phù thởi dài nói: “Không biết, nói gì thì ta không nghe thấy nhưng hẳn trong lòng Bảo lâm của chúng ta biết rõ chứ? Nhưng chỉ sợ chuyện này bị truyền ra ngoài thôi. Buổi sáng ngày mai đi thỉnh an còn không biết như nào nữa.”

“Còn như thế nào nữa, Bảo lâm của chúng ta bị đánh còn có thể trách Bảo lâm sao?” Thù Du nói.

Hai người đều thở dài.

Có đúng hay không thì đối phương cũng là Quý phi, các nàng còn có thể làm gì?

Nhưng mà hai nha đầu bọn họ đã hầu hạ nàng hơn hai tháng, cũng biết rõ Bảo lâm không hề ngây ngốc hồ đồ như nàng biểu hiện ra ngoài.

Đi theo vị chủ tử này, nói không chừng sau này có tiền đồ đấy?

Có ý nghĩ này thì đương nhiên lúc hầu hạ cũng bỏ công sức hơn nhiều.

Màn đêm buông xuống, bệ hạ không gọi người đến thị tẩm, ở trong Chính Dương cung của mình.

Sáng sớm hôm sau, mọi người đến Phượng Nghi cung thỉnh an, quả nhiên cho dù ra sao thì cũng có người hỏi đến.

Người hỏi là một người mới vào cung, Vân Ly không kiên nhẫn nên không trả lời.

Nhưng sau khi ngồi xuống hết, Lý Tiểu nghi lên tiếng hỏi thì nàng không thể trốn tránh được. Dù sao vị này cũng cao hơn nàng.

“Ta nghe nói hôm qua lúc muội muội đi ra khỏi ngự hoa viên thì một bên mặt bị sưng đỏ? Xảy ra chuyện gì sao?”

“Tiểu nghi hiểu lầm rồi, do nóng thôi.” Vân Ly cúi đầu.

“Ôi, mới tháng năm mà, buổi chiều hôm trước ta còn cảm thấy lạnh đấy. Hơn nữa nóng mà có thể nóng một bên à?” Võ Tu Dung cười nói.

“Võ muội muội đừng hỏi nữa, sợ là Thích Bảo lâm cũng không dám nói đâu.” Diệp Tu nghi nói.

Lúc này Hoàng hậu lên tiếng: “Xảy ra chuyện gì? Nếu như thật sự là do nóng thì không sao, còn nếu có chuyện thì Bảo lâm nên nói ra, là người đứng đầu trong cung mà còn để xảy ra chuyện thì không phải là do Hoàng hậu ta làm không tốt sao?”

Vân Ly đứng lên: “Hoàng hậu nương nương...”

Nàng nói bốn chữ này liền dừng lại.

Tay Vinh Quý phi cầm tách trà hơi khựng lại.

Vân Ly nói tiếp: “Thưa Hoàng hậu nương nương, thật sự không có chuyện gì, là do nóng thôi ạ. Do thiếp không tốt.”

“Được rồi, không có chuyện gì là tốt, ngươi ngồi xuống đi.”

Hoàng hậu nhìn thoáng qua Vinh Quý phi, xua tay nói với Vân Ly.

Vân Ly ngồi xuống liền yên tĩnh.

Hoàng hậu cũng đã nói không có chuyện gì rồi nên mọi người cũng không tiện nhắc đến nữa, chuyển sang chuyện khác.

Chờ đến khi thỉnh an xong, Vân Ly cũng không vội rời đi, chỉ cần nhìn thấy ai nàng đều cố ý tiến lên nói chuyện, giống như đang trốn tránh gì đó.

Võ Tu Dung nhìn nàng cười, ý vị thâm trường.

Lúc Võ Tu Dung mới tiến vào cũng từng nhận được sủng ái, nhưng trong hai năm vẫn luôn không có thai nên dần dần bị thất sủng.

Tuy rằng hiện tại nàng ta còn trẻ nhưng vẫn không thể so sánh được với những người mới.

Nghĩ tới cũng tốt, không thể không hiến kế.

Vân Ly nhìn thấy nàng ta cười, cũng chỉ cười với nàng ta, chờ quý phi nghi trượng đi xa, mới chậm rãi trở về.

Hoàng hậu thay một chiếc váy thường ngày, Như Ý: “Nô tỳ thấy hình như Thích bảo lâm đang tránh né quý phi. Hôm qua quý phi đánh nàng ta, nàng ta cũng không dám nói.”

“Một bảo lâm như nàng ta, nói đắc sủng cũng chẳng đắc sủng bao nhiêu, làm sao dám nói? Ngược lại là quý phi, làm bộ làm tịch, vậy mà lại ra tay với tỷ muội của mình.” Hoàng hậu cười nhạo.

“Chỉ là người đã nói như vậy rồi, Thích bảo lâm không biết tốt xấu, còn không nói.” Như Ý nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.