Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Vân Ly nhìn thấy nàng ta cười, cũng chỉ cười với nàng ta, chờ quý phi nghi trượng đi xa, mới chậm rãi trở về.
Hoàng hậu thay một chiếc váy thường ngày, Như Ý: “Nô tỳ thấy hình như Thích bảo lâm đang tránh né quý phi. Hôm qua quý phi đánh nàng ta, nàng ta cũng không dám nói.”
“Một bảo lâm như nàng ta, nói đắc sủng cũng chẳng đắc sủng bao nhiêu, làm sao dám nói? Ngược lại là quý phi, làm bộ làm tịch, vậy mà lại ra tay với tỷ muội của mình.” Hoàng hậu cười nhạo.
“Chỉ là người đã nói như vậy rồi, Thích bảo lâm không biết tốt xấu , còn không nói.” Như Ý nói.
“Không nói là đúng rồi. Cái gì cũng nói ra, có ích lợi gì? Nàng ta còn có thể kìm nén được, nói vẫn còn tác dụng. Thích gia là quản sự của cha quý phi, cha của Thích bảo lâm còn dựa vào đại ca để sống. Nàng ta dám nói cái gì?”
“Như vậy cũng tốt, năm rộng tháng dài, nàng ta cũng không nhịn được. Tình tỷ muội sâu đậm đến mấy, cũng không chịu được sự giày vò như thế này. Huống hồ tuổi tác của bọn họ chênh lệch, e là ban đầu tình cảm giữa hai tỷ muội cũng chẳng sâu đậm là bao. Vặn ngã một quý phi tốn sức, nhưng nếu như từ một bảo lâm lại được làm quý phi, vậy thì càng tốn sức mà. Gọi bọn họ là tỷ muội đấu đi.” Một cung nữ khác tên Tùng Lộ nói.
Hoàng hậu chọc lên trán Tùng Lộ một cái: “Ngươi đúng là thông minh. Nếu đã như vậy, chúng ta cũng phải xem Thích bảo lâm này. Đừng để một ngày nào đó bị quý phi đè chết, vậy thì chẳng có ý nghĩa gì nữa.”
“Hoàng hậu nương nương, người quản chuyện này làm gì chứ? Người chỉ cần nói một câu. Trong hậu cung, người hận quý phi còn ít sao? Người xem Võ tu dung, nhiều lời như vậy từ lúc nào chứ?” Tùng Lộ nói.
Hoàng hậu cười, cũng gật đầu ý vị sâu xa.
Không phải sao, năm đó Võ tu dung mất đi hai cái thai, một trong số đó, vẫn là một nam thai đã thành hình. Nàng ta có hận quý phi không?
Chuyện năm đó, tất nhiên không phải đơn giản như vậy, nhưng Võ tu dung đã nhận định là do quý phi làm, vậy là đủ rồi.
Cũng không phải nữ nhân trong hậu cung quá nhàn, mà là tất cả mọi người đều muốn tính kế.
Có ai không muốn leo lên cao chứ? Dù sao cao một chút, đã có phong quang vô hạn, mà địa vị thấp, không có sủng ái, không có con nối dõi, một đời dài dằng dặc không biết nên vượt qua thế nào.
Cho nên, sự tranh chấp người khác, chính là cơ hội của bản thân.
Vân Ly hiểu quá rõ điều này.
Từ trước đến nay nàng không muốn buộc cùng với quý phi, cho dù là giả cũng không muốn.
Cho nên sau khi tiến cung sau, nàng bằng lòng đến cung Ngọc Chỉ.
Lần này, dùng một cái bạt, đổi lại cả hậu cung phải liếc nhìn thì đã sao?
Nếu như nàng thể hiện ra sự phẫn nộ không cam tâm, đó lại là giả. Giống như bây giờ, mọi người đều cảm thấy nàng chịu uất ức, nhưng nàng lại không nói ra, mới là thật.
Buổi chiều, Lý Mục của cung Chính Dương cung tới, lần này là gọi Thích bảo lâm đến ngự hoa viên.
“Bệ hạ và mấy vị nương nương chủ tử đều ở đó.” Lý Mục cười nói.
“Vậy ta thay quần áo đã, không thể để bệ hạ chờ lâu.” Vân Ly tỏ vẻ rất vui mừng.
Lý Mục gật đầu cười nói được, nghĩ thầm người chỉ là thứ đi kèm thôi, người còn chưa xứng để bệ hạ chờ đâu.
Vân Ly thay một chiếc váy màu vàng nhạt, tóc không chải lại, chẳng qua chỉ đổi mấy món đồ trang sức. Vừa hay chính là những thứ hoàng đế ban thưởng lần trước.
Cũng không nhiều lắm, vừa phù hợp.