Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Trong ngự hoa viên, bây giờ có nhiều nở rộ, đám người Hạ Cẩn Ly đang ngồi trong đình Phù Hương. Bên này có một cây lựu, chính mở hoa đỏ nhạt. hoa. Còn bên kia cách hồ nước không xa, ngắm nhìn những đóa hoa sen trong hồ cũng lần lượt nở rộ, mặc dù vẫn chưa tới thời điểm đẹp nhất, nhưng cũng thú vị.
Vân Ly nhìn xem, trong đình ngoại trừ hoàng đế, còn có Tống tiệp dư và Lý mỹ nhân, Hoa bảo lâm và Tôn bảo lâm.
Nàng tiến lên, thỉnh an hoàng đế trước, sau đó thỉnh an Tống tiệp dư và Lý mỹ nhân.
Rồi lại bình lễ với Hoa bảo lâm, Tôn bảo lâm.
“Thích muội muội thật sự là một mỹ nhân, bệ hạ nhìn này, muội ấy vừa đến, những bông hoa lựu này cũng không sánh bằng.” Lý Mỹ Nhân cười nói.
Lý mỹ nhân xinh đẹp kiều diễm, nói chuyện cũng tinh ranh, là mỹ nhân giống như Phượng Lạt Tử (Vương Hy Phượng).
Hôm nay nàng a mặc một chiếc váy màu hồng nhạt, người còn yêu kiều hơn hoa.
“Ồ? Trẫm xem xem.” Hạ Cẩn Ly nhìn lại.
Chiếc váy màu vàng nhạt của Vân Ly, búi tóc đơn giản lanh lợi, dùng trâm vàng và trâm hoa mà hắn ban thưởng.
Khuôn mặt cũng không trang điểm gì, chỉ tôi một chút son ở cánh môi, màu nhạt khiến cho bờ môi rất đẹp.
Khí độ toàn thân quả thật xinh đẹp.
“Trẫm thấy, nàng ấy không bằng ái phi, những bông hoa lựu đó không sánh bằng nàng.” Hạ Cẩn Ly lại nhìn Lý mỹ nhân.
Vân Ly bĩu môi: “Vị phần của mỹ nhân tỷ tỷ thích hợp nhất, Lý tỷ tỷ thật sự là mỹ nhân. Thiếp nhìn cũng ghen tị nữa.”
“Ai cũng có chỗ tốt của người nấy, thiếp thấy đều là mỹ nhân.” Tống Tiệp dư cười nói.
“À đúng rồi, Thích muội muội bây giờ gặp được bệ hạ, lúc nên kể khổ thì đừng giấu nữa. Nếu không, sẽ là tội khi quân đó nha.” Lý mỹ nhân cười chế nhạo.
Tỏ vẻ đùa giỡn, nàng ta đã nói ra câu tội khi quân, làm sao Vân Ly có thể nói dối được nữa?
Đến lúc này, Vân Ly cũng biết, hôm nay người gọi nàng đến đây, có lẽ chính là Lý mỹ nhân.
“Ái phi sao lại chịu uất ức? Là uất ức gì? Nói ra trầm làm chủ cho nàng.” Hạ Cẩn Ly cũng cười nói.
Trong lòng Vân Ly tự nhủ cẩu hoàng đế ngươi giả vờ cái gì, còn có chuyện mà ngươi không biết sao?”
“Bẩm bệ hạ... Thiếp không có… Chỉ là… Chỉ là chuyện nhỏ…” Vân
Ly cắn môi, tỏ vẻ khó xử.
“Muội muội quả thật khó xử, không nói thì thôi. Chỉ là bệ hạ có lòng tốt.” Tống tiệp dư thở dài.
“Không có không có…” Vân Ly thở dài: “Chỉ là hôm qua, Đại… À không, quý phi nương nương… Cùng thiếp ở vườn hoa, thiếp… thiếp… Nàng ấy nói vài câu. Cũng không có gì, nàng ấy là tỷ tỷ, nói vài câu cũng không có gì.” Trong câu phía sau, nàng nói giống như xác nhận.
“Nói thì nói, cũng không nên động tay, khuôn mặt như hoa như ngọc này, ai không tiếc chứ?” Lý mỹ nhân lắc đầu.
“Ồ? Quý phi đánh Thích bảo lâm?” Hạ Cẩn Ly nhíu mày.
“Bệ hạ, thiếp... Thiếp không có gì, xin bệ hạ đừng hỏi nữa, thật sự không có gì đâu.” Vân Ly sầu chết.
“Bỏ đi, gọi nàng tới ngắm hoa, không hù dọa nàng nữa.” Hạ Cẩn Ly cười cười khoát tay.
Vân Ly thở phào: “Đa tạ bệ hạ.”
Bất quá, nói là ngắm hoa.
Trừ khi Hạ Cẩn Ly muốn làm bẽ mặt của hai lão nhân, nếu không, cơ bản không có chuyện của ba người mới.
Mặc dù ba người thỉnh thoảng nói chuyện, nhưng đều vẫn lui ra phía sau một bước.
Đặc biệt là Hoa bảo lâm, tình cách của nàng gần như tương đồng với Tống tiệp dư, đều là người yên tĩnh, ít nói, có tri thức hiểu lễ nghĩa.