[Cung Đấu] 100 Kỹ Xảo Chinh Phục Hoàng Đế Ở Hậu Cung

Chương 17: Chương 17: Giúp đỡ (1)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Nàng cũng có tư cách như vậy, ông nội của nàng là thái phó đương triều, ân sư của bệ hạ. Cho dù đã cáo lão, đó cũng là thanh danh hiển hách.

Phụ thân của nàng là đại học sĩ của Văn Uyên Các, nổi danh với học vấn.

Nữ tử Đại Tấn tiến bộ, đọc sách viết chữ, cưỡi ngựa bắn tên, đều không khác gì nam tử.

Trước khi hoàng hậu xuất giá, còn từng dẫn binh.

Cho nên gia truyền rất quan trọng.

Đại khái, trong nhóm người này, người có xuất thân không tốt chính là Lý mỹ nhân và Tôn bảo lâm.

Nhưng Lý Mỹ Nhân được sủng ái, bây giờ, nàng ta và Lan phi và Tống tiệp dư ba người cân sức ngang tài.

Trong số những người mới, cũng chỉ có Hoa bảo lâm là nổi trội.

Ít nhất, bây giờ vẫn vậy, chỉ là, tranh sủng chốn hậu cung, cũng là thay đổi bất ngờ, ai biết được kế tiếp là ai chứ?

Lý mỹ nhân biết nói chuyện, nói nhiều cũng khiến hoàng đế hài lòng.

Nàng ta còn không lạnh nhạt với Tống tiệp dư - người có vị phần cao hơn nàng ta một cấp, luôn tỏ vẻ tỷ muội tình thâm

Chỉ là đối với Vân Ly và hai người kia, nàng ta lại không chiếu cố như vậy.

Vân Ly đã đợi được, ước chừng hơn một canh giờ sau, Hoa bảo lâm đứng dậy trước: “Cũng không còn sớm nữa, thiếp cáo lui trước, không chậm trễ bệ hạ ngắm hoa.”

Vân Ly theo sát phía sau: “Thiếp cũng cáo lui.”

Tôn bảo lâm không muốn đi, nhưng nàng ta cũng không thể ở lại, cũng đành phải đứng dậy.

Tống tiệp dư giữ bọn họ lại, nhưng ba người vẫn muốn đi.

“Vậy thì trở về hết đi, ngày khác trẫm lại đến thăm các nàng.” Hạ Cẩn Ly nói.

Ba người tạ ơn hoàng đế, rồi lần lượt rời khỏi đình.

Đi xa một chút, Tôn bảo lâm nói: “Hoa tỷ tỷ không lo gặp bệ hạ, đáng tiếc ta khó gặp một lần.”

Nàng ta nói thế là đang phàn nàn Hoa bảo lâm nói đi.

Hoa bảo lâm nhìn nàng ta: “Muội muội muốn ở lại, ta sẽ không ngăn cảm. Chỉ là ta muốn đi mà thôi.”

Vân Ly cười cười: “Có Tống tiệp dư và Lý mỹ nhân ở đó, chẳng lẽ bệ hạ lại còn gọi ba người chúng ta thị tẩm sao?”

Tôn bảo lâm hừ một tiếng: “Ta về trước đây.”

Nàng ta và hai người cũng không phải cùng một đường, cho nên quay đầu đi trên một con đường khác.

Hoa bảo lâm và Vân Ly cũng chỉ có thể làm bạn một lúc, phương hướng của hai người bọn họ cũng khác nhau.

Vân Ly nhìn thoáng qua Hoa bảo lâm: “Hoa tỷ tỷ vào cung đã được đứng thứ nhất, khó trách Tôn bảo lâm ghen tị, ta cũng ghen tị cực kỳ.”

“Hạng nhất này dễ đứng sao? Ta chưa từng được sủng ái, chẳng qua vẫn là bảo lâm, khiến bao nhiêu người hận đến rỉ máu, muội muội cũng ghen tị sao?” Hoa bảo lâm nói.

Nàng nói như vậy, lại không giống với Tống tiệp dư, mà giống một người có thể nói chuyện thẳng thắn.

“Có sủng ái, là có oán hận, tỷ tỷ cảm thấy bị người khác oán hận không dễ chịu, nhưng tỷ tỷ hỏi thử những nữ nhân trong hậu cung, có ai không bằng lòng để người khác oán hận? Suy cho cùng, hoàng quyền chí cao, ai cũng không thích mình rơi vào trong vũng lầy.” Vân Ly nói.

Nói đến đây, cũng đã đến nơi, Vân Ly nhẹ nhàng phúc thân.

Hoa bảo lâm đối diện cũng phúc thân.

“Muội muội đến rồi, ngày khác chúng ta lại tụ họp.”

Hoa bảo lâm gật đầu: “Trở về đi.”

Cung nữ của Hoa bảo lâm - Diệu Ngọc thấy Vân Ly đi xa rồi, mới nói: Nô tỳ thấy Thích bảo lâm, lại không ngu xuẩn như những người khác nói.”

Hoa bảo lâm quay đầu: “Trong hậu cung, người cảm thấy người khác ngu xuẩn, mới là ngu xuẩn thật sự.”

“Dạ.” Diệu Ngọc vội vàng trả lời

Đêm hôm ấy, bệ hạ đến Trích Tinh Các của Lý mỹ nhân ở.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.