Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Ngày hôm sau thỉnh an, Lý mỹ nhân chính là mục tiêu công kích.
Người mới không dám nói gì, người cũ không kiêng dè gì.
Nhất là, Lan phi luôn luôn chướng mắt nàng ta, mặc dù Lan phi được khen cao nhã thanh khiết, nhưng thật ra con đường nàng ta đi là dùng sự xinh đẹp tranh sủng, thế nhưng nàng ta không xinh đẹp bằng Lý mỹ nhân. Nên thường xuyên chướng mắt nàng ta.
Hai người đấu võ mồm, tất nhiên là Lý mỹ nhân bại trận, vị phần chênh lệch quá lớn.
Hôm nay Ngô ngự nữ không đến.
Tất nhiên có người nhắc đến.
Hoàng hậu bèn nói: “Bên phía Ngô ngự nữ, sáng sớm nói là có chút khó chịu, cũng đã sai người xin nghỉ rồi. Các muội không cần quá lo lắng.”
“Nàng ta mang thai là khác ngay, mới mang thai thôi, thế mà không đến thỉnh an nương nương.” Diệp tu nghi nói.
“Đúng vậy, nàng cũng chỉ là ngự nữ, thật sự là có chút tùy hứng.” Võ tu dung cũng nói.
Tất cả mọi người đều phụ họa theo, cho dù là có người cảm thấy người mới mang thai thân thể khó chịu là bình thường, nhưng ai dám nói chứ?
Bây giờ người từng có con, chỉ có Đức phi và hoàng hậu thôi.
Mà năm đó lúc Diệp tu nghi vừa mang thai quả thật không có cảm giác. Cá nhân khác biệt mà thôi.
Hoàng hậu nghe mọi người nói một hồi mới nói: “Nàng ấy trẻ tuổi, lại vừa có thai, ít nhiều cũng có chút căng thẳng. Nể tình trong bụng của nàng ấy là con nối dõi của bệ hạ, các muội muội cũng đừng so đo nữa.”
“Hoàng hậu nương nương khoan dung độ lượng, chỉ là quy củ cũng không thể bỏ qua. Trong cung quy, có quy định cung phi mang thai, ba tháng cuối tĩnh dưỡng không cần thỉnh an, chứ không có nói vừa mang thai thì không cần tỉnh an.” Vinh quý phi nghĩa chính ngôn từ.
Hoàng hậu bị chẹn họng, đúng là tức chết đi được.
“Vinh quý phi tỷ tỷ học cung quy vô cùng tốt, chỉ là ngoài vòng pháp luật còn có tình người. Nếu như hoàng hậu nương nương đã thương cảm đồng tình, quý phi tỷ tỷ chất vấn hoàng hậu nương nương như vậy, lại là đạo lý gì? Chẳng phải là bất kính sao?” Cẩn Đức phi hỏi.
Vinh quý phi đứng lên: “Quý phi sở dĩ đứng đầu tứ phi, đứng đầu tần phi, cũng là bởi vì có trách nhiệm giúp đỡ trung cung. Thần thiếp không dám thay hoàng hậu nương nương quản chuyện gì, chỉ là nhắc nhở nương nương, khuyên nhủ nương nương. Há có bất kính? Nếu như hoàng hậu nương nương cảm thấy thần thiếp có bất kính cứ việc nói ra. Thần thiếp tất nhiên thay đổi. Cũng bằng lòng chịu phạt.”
Hoàng hậu thật sự muốn ném chén trà lên mặt nàng ta.
Nhưng cũng không thể, trong cung quy, quả thật có nói quý phi phụ tá hoàng hậu.
“Những gì quý phi nói là đúng, nhưng mà, bổn cung quả thật thương tiếc Ngô ngự nữ thân thể khó chịu. Nếu như nàng ấy có thai còn không thể bởi vì khó chịu mà xin nghỉ, vậy đến một hôm nào đó các vị muội muội nếu như có người đau đầu nóng sốt, cũng không được xin nghỉ? Nếu như quý phi muội nói phải, vậy hôm nay bổn cung sẽ nghe theo muội.” Lời này hoàng hậu nói không hề khách sáo.
Nếu như quý phi dám nói phải, có phải là thay hoàng hậu làm chủ?
Có phải là đắc tội với tất cả mọi người?
Cho nên nàng ta không dám nói.
“Thần thiếp không hề có ý này, thần thiếp chỉ nhắc nhở nương nương, là thần thiếp quá lo lắng, chắc hẳn hoàng hậu nương nương nhìn rõ mọi việc, sẽ không phạm sai lầm.” Bước đi này của quý phi một, phải lùi một cách khó coi.
Vân Ly cười nhạo.
Nụ cười này, bị Cẩn Đức phi nhìn thấy.
Nàng vội cúi đầu.