Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Hoàng hậu đứng dậy: “Nếu như không còn chuyện gì nữa, vậy thì giải tán đi. Như Ý, ngươi đích thân đi thăm Ngô ngự nữ. Con cái của bệ hạ ít, nếu như đã có thai, thì nên chăm sóc thật tốt. Quy củ là chết, người là sống. Nếu như bởi vì quy củ chết, mà làm tổn thương con cái của bệ hạ, bổn cung không gánh vác nổi. Bổn cung cảm thấy, các muội cũng không gánh vác nổi.”
Đám người vội nói: “Hoàng hậu nương nương nói phải.”
Hoàng hậu phất tay áo rời đi, có thể thấy vô cùng giận dữ.
Trên mặt mọi người đều rất khó coi, ra khỏi cung Phượng Nghi, Cẩn Đức Phi gọi Vân Ly: “Thích bảo lâm, ngươi đến đây, bổn cung nói chuyện với ngươi.”
Trước mặt mọi người, Vân Ly không thể nào từ chối, nàng cũng không nghĩ sẽ từ chối.
Nàng trả lời một tiếng rồi qua đó. Đương nhiên nàng phải đi, cũng nên xem xem người ta muốn làm cái gì, mới ứng đối được.
Cẩn Đức Phi cũng không ngồi kiệu nữa, đi bộ nói chuyện cùng nàng.
“Thích bảo lâm và quý phi là tỷ muội, rảnh rỗi cũng khuyên bảo một tiếng, quý phi có ý tốt, chỉ là có đôi khi quả thật đã làm tổn thương thể diện của người khác. Quý phi phụ tá hoàng hậu, là quy củ có từ tiền triều. Triều đại của chúng ta là bởi vì trước kia Võ Đức hoàng đế có một sủng phi, tính cách phách lối. Trương hoàng hậu khi đó lại là một nữ tử nhát gan không biết tính kế. Võ Đức hoàng đế sủng ái quý phi, quý phi càng không xem hoàng hậu ra gì, mới có quy củ này, nàng ta dựa vào quy tắc này mà chi phố trung cung một cách công khai. Mấy triều đại sau, chỉ cần trung cung làm tốt, làm sao còn quy củ này?” Cẩn Đức Phi lắc đầu.
“Vậy tại sao không phế bỏ quy củ này? Thật ra ta cảm thấy, trong một ngôi nhà không thể có hai quản sự, nếu không sẽ rối loạn.”
Vân Ly nói xong mới vội nói: “Thiếp lỡ lời.”
Cẩn Đức phi lắc đầu: “Ngươi không biết. Thích gia các ngươi, trước khi đi theo tiên đế lập nghiệp, đã là một gia tộc danh giá rồi. Thư hương môn đệ. Nhiều quy củ. Lúc trước vị phần của ta thấp, nhưng thời gian vào phủ gần như cùng lúc với bọn họ, cảnh tượng, khi đó quả thật không hiếm thấy…”
“Hoàng hậu nương nương là con gái nhà võ tướng, lúc trước còn mang binh tới, khi vừa mới vào phủ, quả thật hiên ngang. Thế nhưng tướng môn hổ nữ, con gái nhà bọn họ không giống với con gái của Thích gia như các ngươi. Bỗng nhiên làm thái tử phi, về mặt quy củ khó tránh khỏi có chút mới lạ. Thật ra khi đó nương nương học rất tốt, ngay cả tiên đế, thái hậu, còn có bệ hạ đều hài lòng. Nhưng tỷ tỷ của ngươi hơn phân nửa là sốt ruột, luôn luôn thích nhắc nhở. Nhưng như vậy cũng tốt, lúc trước kia bệ hạ cũng nói để nữ nhi Thích gia dạy Thái Tử phi cũng tốt.”
“Chỉ là, địa vị của mỗi người khác nhau, thanh danh của tỷ tỷ ngươi cũng biết, hiền lương, hiền thục, hiền huệ, hiền đức. Là một hiền phi. Thời gian lâu dài, nàng ta cũng đã quen rồi, luôn thích nói quy củ, những gì nàng ta nói cũng không sai, hoàng hậu nương nương nghe, chẳng lẽ còn có thể trị tội nàng ta?”
Cẩn Đức phi lại lắc đầu: “Chỉ là tiếp tục như vậy, không phải chuyện tốt đâu.”
Vân Ly nhíu mày: “Ý của Đức phi nương nương, thiếp đều hiểu. Thế nhưng… Thiếp không có cách nào khác. Thiếp chỉ là bảo lâm, cho dù là người nhà. Đại tỷ tỷ là con vợ cả đích tôn. Thiếp chỉ là con vợ bé. Phân chi gia tộc của bọn ta... Tổ mẫu của thiếp là kế thất, vốn dĩ bị vợ lớn vợ bé bài xích, sống cuộc sống còn không bằng nhà tam bá. Tam bá còn là con thứ nữa.”