[Cung Đấu] 100 Kỹ Xảo Chinh Phục Hoàng Đế Ở Hậu Cung

Chương 20: Chương 20: Trung thành hay là diễn trò (2)




Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Đức phi gật đầu: “Cũng đúng, đại gia tộc như các ngươi cũng có nhiều chuyện.”

“Vậy sau này thiếp cũng sẽ nhắc nhở tỷ tỷ. Có thể nói được câu nào hay câu đó. Nói thật, thiếp cũng sợ nàng ấy.” Vân Ly nói.

Cẩn Đức phi cười cười: “Cũng làm khó ngươi rồi, chỉ là ta thấy tiếp tục như vậy không tốt, người trong hậu cung sẽ càng ngày càng nhiều, thời gian lâu dài, cũng sẽ xảy ra chuyện thôi.”

Vân Ly gật đầu: “Đức phi nương nương một lòng suy nghĩ cho hoàng hậu nương nương, thiếp rất cảm động. Dù sao bất kể nói thế nào, thiếp nhất định sẽ nói với tỷ tỷ.”

Đức phi gật đầu: “Vậy thì tốt, không còn sớm nữa, mau trở về đi, đói bụng rồi đúng không?”

Vân Ly ngượng ngùng cười một tiếng, nói dạ, rồi cáo lui.

Trên đường đi, Thù Du không nói chuyện với Vân Ly.

Đến khi trở về, bày thức ăn trước.

Chất lượng đồ ăn sáng vẫn ổn, tốt hơn so với hôm qua.

Vân Ly không để ý, tệ đến mấy cũng không thể nào là nước sạch nấu cải trắng, nàng còn chưa thất sủng mà.

Mặc dù bây giờ cũng không đắc sủng, nhưng hai ngày trước không phải vừa thị tẩm sao.

Ăn bữa sáng xong, rửa mặt, Thù Du mới nói: “Lúc trước đã nghe nói, lúc ở Đông cung, Đức phi nương nương là trung thành nhất, bây giờ xem ra, thật sự là như vậy.”

“Nói chuyện với ta, thì đừng vòng vo nữa, ngươi thật sự thấy như vậy?” Vân Ly giống như cười mà không phải cười.

Thù Du vội vàng quỳ xuống: “Nô tỳ đáng chết, nô tỳ… Nô tỳ chỉ là…”

“Nói tình hình thực tế đi.” Vân Ly nói.

“Dạ, chẳng qua là nô tì cảm thấy kỳ quái, cho dù Đức phi nương nương trung thành với hoàng hậu nương nương, nhưng… Mời người đi thuyết phục quý phi, cũng thật sự là có chút… kỳ quái. Nô tỳ sợ người... Sợ người không phát hiện ra, mới nhắc nhở, nô tỳ đáng chết, không nên tự cho là thông minh.”

“Nhắc nhở ta là đúng, chỉ là sau này phải nói thẳng. Ngươi cảm thấy có chỗ không đúng, cứ việc nhắc nhở ta.” Vân Ly đỡ Thù Du đứng dậy: “Nhắc nhở sai cũng không sao cả, nhớ chưa?”

“Dạ, nô tỳ ghi nhớ lời của bảo lâm.” Thù Du nói.

Vân Ly gật đầu cười cười: “Ta cảm thấy diễn xuất của nàng ta hôm nay chỉ có hai điểm có thể giải thích. Đầu tiên là nàng ta hy vọng và quý phi đối đầu. Bây giờ có lẽ đám người trong hậu cung đều hy vọng như vậy. Nữ tử Thích gia nội đấu thú vị biết bao nhiêu? Thứ hai, bên cạnh nàng ta có người của hoàng hậu. Phía sau nàng ta, bốn thái giám khiêng kiệu, cách nàng ta hơi xa, nghe không rõ. Hai cung nữ bên cạnh, chỉ e có một người, là đôi mắt, đôi tai của hoàng hậu nương nương.”

Người diễn kịch, đương nhiên phải có người xem.

“Người hôm nay đi theo, là Lan Chi và Lan Khấu. Nô tỳ đi nghe ngóng một chút, ai là người nàng ta mang đến từ nhà mẹ đẻ.” Thù Du quả thật thông minh.

Vân Ly lắc đầu: “Ngươi bảo Chu Đỉnh đi nghe ngóng đi, đừng để người khác biết. Nhưng mà có lẽ cả hai đều không phải mang đến từ nhà mẹ đẻ. Nàng ta xuất thân tầm thường, đi lên từ địa phương, e là cũng không mang được mấy người vào Đông cung.”

Thái giám đi nghe ngóng chuyện này, dễ dàng hơn cung nữ một chút.

“Dạ.” Thù Du đáp.

Hai chủ tớ nói xong lời nói, Vân Ly chuẩn bị ngủ một lát, cũng không còn việc gì nữa.

Thì thấy Lý Mục lại tới.

Vân Ly thở dài.

“Lý công công lại đưa tin tức tốt tới à?”

“Chuyện vui, thật sự là chuyện vui. Bệ hạ muốn đến Nam Uyển săn bắn, chọn người đi cùng. Phải đi bảy ngày, người mau chuẩn bị đi, chiều nay sẽ xuất phát.” Lý Mục nói.

“Được, ta sẽ chuẩn bị ngay.” Vân Ly cười một tiếng, ra hiệu Chỉ Phù ban thưởng cho Lý Mục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.