Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Nam Uyển là một bãi săn hoàng gia lớn ở phía nam kinh thành.
Vừa là bãi săn, cũng là nơi nghỉ mát.
Chỉ là trung tuần tháng năm đến đó săn bắn, tên cẩu hoàng đế ít nhiều có chút bệnh nặng. Không được nóng chết?
Vân Ly phàn nàn, sai người đi chuẩn bị.
Chuẩn bị một ngày ba bộ y phục, thời tiết này nếu như còn cưỡi ngựa, không nóng đổ mồ hôi mới là lạ.
Cũng may trước khi nàng vào cung cũng làm không ít y phục, những thứ đó trong cung cũng có thể mặc.
Lúc làm nó là chuẩn bị để vào cung mặc.
“Cũng có trang phục cưỡi ngựa, bây giờ nữ tử của các đại gia tộc học cưỡi ngựa cũng là lưu hành, vừa hay nàng cũng biết cưỡi.
Lúc trước nàng muốn học, cầu xin một chút là cha mẹ đồng ý, hình như không phải cùng một cha mẹ với cha mẹ mà sau này không để ý đến ý nguyện của nàng, thậm chí giấu diếm nàng miễn cưỡng đẩy cho đại bá phụ đại bá mẫu.
Vân Ly thu hồi suy nghĩ: “Đồ trang sức đơn giản chút. Mang thêm một hộp phấn bạc hà.”
“Đến lúc đó, cứ để Chu Đỉnh, Chu Hoàn, Thù Du, Chỉ Phù đi với ta. Những người khác giữ nhà là được.” Vân Ly nói.
Đám người đáp.
Rất nhanh đã chuẩn bị xong, bởi vì chiều nay phải xuất phát, cho nên ăn trưa cũng ăn sớm một chút.
Buổi chiều đến điểm tụ họp, đi ra từ cửa phía tây của cung Trọng Hoa.
Đến nơi này, thì nhìn thấy Lan phi, Lý Mỹ Nhân, Hoa bảo lâm và Mạnh bảo lâm.
Vân Ly tiến lên thỉnh an.
Lan phi nói: “Vẫn còn Trương bảo lâm không biết, chờ một chút đi.”
Ước chừng lại đợi thêm một khắc, Trương Bảo vội vàng xin lỗi, Lan phi nhíu mày khoát tay: “Đi thôi.”
Mỗi người lên xe của mình, Lan phi tất nhiên là một mình ngồi một chiếc xe. Bởi vì có sáu người, cho nên vốn dĩ Lý Mỹ Nhân không có tư cách ngồi một mình, bây giờ cũng là có thể.
Trương bảo lâm mời Hoa bảo lâm ngồi cùng nhau, Mạnh bảo lâm chỉ có thể ngồi cùng Vân Ly.
Sau khi xuất cung, xe ngựa một đường đi về phía nam, kinh thành lớn, từ từ đi qua khu vực hoàng cung, thì có náo nhiệt truyền đến, chỉ là dù sao cũng là đường phố tiếp theo.
Đường cái phong cấm.
Vân Ly nhìn ra ngoài từ cửa sổ: “ Đã lâu không thấy sự náo nhiệt như vậy.”
“Khi ta tới cũng chưa từng nhìn thấy, nơi bọn ta ở là địa phương nhỏ. Đường phố lớn nhất cũng không nhiều người bẳng ngõ mỏ ở nơi này.” Trương Bảo Lâm nói.
Vân Ly cười cười: “Sau này ra ngoài xem thử, chỉ là trước khi chưa làm cung phi còn tùy tiện đi, bây giờ thì lại khó khăn.”
Trương bảo lâm thở dài, cũng lắc đầu.
Vừa vào cửa cung sâu như biển, lời này mãi mãi áp dụng với nữ nhân trong cung.
Xe ngựa đi khoảng chừng hai canh giờ. Vân Ly ngồi đến nỗi tê mông.
Cuối cùng cũng đến gần Nam Uyển.
Đến nơi đây, tốc độ chậm hơn, phải từ từ đi vào.
Nếu như bệ hạ đến đây để săn bắn, thì không thể nào chỉ có hắn mang theo Tần phi.
Còn có một vài quan viên và các tông thân trong triều.
Cửa chính của Nam Uyển đám người Vân Ly đừng hòng đi vào, bọn họ phải đi vòng đến một cánh cửa khác để đi vào.
Đi thẳng đến chỗ ở.
Chỗ ở của nơi này không thể nào là cung điện giống như trong cung, ở đây chỉ có điện Chính Đức mà bệ hạ ở một đại điện.
Còn lại, cho dù là những chỗ ở phía trước, cũng chỉ là nhà nhỏ bằng gỗ.
Còn có một khu nữa ở phía tây, là cho người bên ngoài ở, khu này được ngăn cách, tránh va chạm. Vân Ly được sắp xếp ở trong một ngôi nhà nhỏ bằng gỗ, ở đây không có tên.