Đó là thị nữ Yên Nhi của di nương.
Cung mày vốn nhíu chặt từ từ giãn ra, nàng thở phào nhẹ nhõm, ông trời quả thật không tuyệt đường người!
Yên Nhi từ Ngự Phúc Tự mà đến, Tĩnh Nhi nhìn nàng ấy lên một chiếc xe ngựa. Xe ngựa vừa quay đầu, nàng lập tức nhảy lên. Xa phu kinh hãi, lập tức lạnh giọng: “Tiểu tử này, biết đây là xe ngựa của ai không?”
Tuy Mục thái phi một mình sống ở Ngự Phúc Tự nhiều năm, nhưng tình cảm của Thái Thượng Hoàng và Hoàng đế đối với bà ấy không bình thường, cho nên xa phu sao có thể dễ dàng tha thứ cho tên tiểu tử làm càn nơi này?
Tĩnh Nhi không để ý tới hắn, lập tức nhấc màn xe, gọi: “Di nương!”
Yên Nhi đang ở đây, người bên trong chắc chắn là Mục thái phi.
Nghe tiếng xì xào bên ngoài, Yên Nhi định duỗi tay xốc màn xem bên ngoài là ai, đúng lúc nghe Tĩnh Nhi gọi một tiếng, sau đó là gương mặt của nàng, Yên Nhi không khỏi kinh ngạc.
Mục thái phi cũng giật mình, hai mắt bà hồng hồng, dường như đã khóc. Giờ phút này thấy Tĩnh Nhi xuất hiện trước mặt, nhất thời bà không biết phải nói thế nào. Trong kinh đồn nói Hoàng đế bệnh nặng, trong lòng sốt ruột nên bà mới tới biệt việt cầu Thái Thượng Hoàng chuẩn bà vào cung, nhưng thật không ngờ lại gặp Hoàng đế ở đây!
Tĩnh Nhi nhanh chóng chui vào xe, thân mật nắm tay Mục thái phi, nhỏ giọng: “Di nương lo con bị bệnh sao? Ha ha, không sao, đều khỏe cả!” Di nương là người đơn thuần, Tĩnh Nhi không dám nói sự thật để bà không lo.
Mục thái phi lúc này mới hoàn hồn, cánh tay run rẩy đưa lên xoa mặt Tĩnh Nhi, hốc mắt hồng hồng: “Sao lại gầy như vậy? Ta vừa tới biệt viện, phụ hoàng con còn nói ngài không được đi thăm. May là... May là không sao.” Ánh mắt bất giác dừng trên quần áo nàng, “Sao Hoàng Thượng lại mặc như vậy? Đám người Tôn công công đâu?” Vừa nói bà vừa xốc màn xe nhìn ra bên ngoài, quả thật chỉ có một mình Tĩnh Nhi tới.
Tĩnh Nhi vẫn duy trì nụ cười trên mặt: “Con chọc giận phụ hoàng nên hết bệnh rồi ngài ấy vẫn không chịu gặp con, di nương là người tốt nhất, người giúp Tĩnh Nhi việc này được không?”
Yên Nhi “A” một tiếng, nhiều năm trôi qua, nàng chưa bao giờ nghe nói chuyện Hoàng đế chọc giận Thái Thượng Hoàng. Chỉ là với sự tình trước mắt, quả thật là đúng như vậy.
Mục thái phi vẫn còn khúc mắc trong lòng: “Nhưng cấm vệ quân trong thành sao lại như thế?”
Tĩnh Nhi thu lại nét cười, thấp giọng: “Hoàng đế Đông Việt bị ám sát, phụ hoàng mới mượn cớ con bị bệnh mà điều động cấm vệ quân.”
Mục thái phi kinh hãi: “Vậy...”
“Việc này di nương đừng lo, hiện tại kêu xa phu đánh xe quay về, để con đi gặp phụ hoàng.” Nửa thật nửa giả mới khiến người ta không thể đoán ra, huống hồ di nương xưa nay luôn tin tưởng nàng, đương nhiên sẽ không truy cứu. Nói dối trước mặt Mục thái phi, Tĩnh Nhi không cần lo bị phát hiện.
Xe ngựa lập tức quay đầu.
Xe không đi tới biệt viện mà dừng ở sau gốc cây cổ thụ phía xa, Mục thái phi và Yên Nhi xuống xe trước, giờ phút này trên người Yên Nhi chỉ khoác mỗi áo ngoài của Mục thái phi. Nàng gần như rụt hết người lại, liều mạng trốn sau đại thụ.
Áo khoác tuy đã che hết thân hình nhỏ bé của nàng, nhưng chỉ cần nghĩ tới việc bản thân vừa cởi y phục đưa cho Hoàng đế, trên người chỉ còn áo lót, Yên Nhi không khỏi cảm thấy thẹn thùng.
Chỉ chốc lát sau, màn xe bị xốc lên.
Tĩnh Nhi đã thay y phục của cung nữ nhảy xuống, nhìn hai người trước mặt cười cười. Nàng tuy là nữ tử nhưng xưa này chỉ vận nam trang, hiện tại mặc vậy trong người vẫn cảm thấy kỳ lạ.
Yên Nhi hít vào một hơi thật sâu, Mục thái phi bên cạnh lại ngây ngẩn cả người.
Hoàng đế xưa nay anh tuấn dũng mãnh nhưng Mục thái phi không thể ngờ được Hoàng đế vận nữ trang lại kiều diễm như vậy. Phong thái này thật sự rất giống với Tiên hoàng hậu.
“Di nương?” Thấy bà không nói lời nào, Tĩnh Nhi thấp giọng: “Chúng ta mau vào thôi.” Nàng thật sự không thể chờ nữa!
Phảng phất trong một khắc đó, Mục thái phi lại nhìn lầm Hoàng Thượng thành Tiên hoàng hậu. Chỉ là, việc này sao có thể? Hoàng đế không phải nữ tử!
Xe ngựa lại quay về biệt viện, bọn thị vệ thấy người xuống là Mục thái phi, vội vàng hành lễ. Bà gật đầu: “Ta có vật đánh rơi nên quay lại tìm.”
Nghe vậy, thị vệ đương nhiên cho bọn họ vào.
Vào tới bên trong, Mục thái phi thấp giọng: “Hoàng Thượng đi trước đi, ta qua chỗ Hiện Vũ Vương phi ngồi một lát.”
Tĩnh Nhi cảm kích tạ bà, sau đó nhanh chóng chạy tới phòng của Thái Thượng Hoàng.
Dọc theo hành lang, vì chạy quá nhanh, Tĩnh Nhi đụng phải hai người đang bưng đồ khuất ở chỗ ngoặt. “Phanh” một tiếng, chén thuốc vỡ nát.
Thái giám cả kinh kêu: “Ai nha, kẻ nào hoang đường vậy? Dám đâm vào chén thuốc của Thái Thượng hoàng hả?”
Thái giám chật vật bò xuống đất, lại sợ hãi nhìn người phía sau: “Hạ đại nhân, ngài xem...” Hắn cẩn thận nhìn Hạ Ngọc, sợ hắn đem việc này trách tội lên đầu của mình.
Tĩnh Nhi dừng bước, một câu “Kẻ hoang đường” của thái giám thiếu chút đã làm nàng quay đầu quở trách, chỉ là ngước mắt nhìn nam tử phía sau thái giám kia, nàng không khỏi ngây ngẩn cả người.
Nếu vừa rồi không phải nàng nghe nhầm, thái giám gọi ông ta là “Hạ đại nhân”?
Quả thật là hoang đường, Tây Lương từ lúc nào lại xuất hiện nhân vật như vậy? Chẳng lẽ là phụ hoàng nhân lúc nàng không có ở trong cung mà đề bạt sao?
Hạ Ngọc nhíu mày, thị nữ trước mắt biết rõ đâm phải chén thuốc của Thái Thượng Hoàng nhưng sắc mặt không hề thay đổi, thậm chí còn nhìn thẳng vào hắn. Hà Ngọc cũng bình tĩnh quan sát gương mặt trẻ trước mặt, khuôn mặt này mơ hồ khiến hắn nhớ tới một người.
Nhưng nhất thời Hạ Ngọc không thể nhớ ra người đó là ai.
Thái giám thấy Hạ Ngọc im lặng, hắn không khỏi lo sợ, liền quở trách Tĩnh Nhi: “Ngây ra đó làm gì, còn không tới thu dọn!” Thị nữ này hắn chưa từng gặp qua, nhưng biệt viện này lớn như thế, chẳng lẽ là người Hiện Vũ Vương phi mang tới? Nhưng mặc kệ là ai, chủ tử lớn nhất của biệt viện này vẫn là Thái Thượng Hoàng!
Lớn như vậy chưa từng có người sai khiến, Tĩnh Nhi đối với cách nói chuyện này có chút khó chịu. Hiện tại nàng chỉ tò mò thân phận của nam tử tuổi xấp xỉ phụ hoàng.
Thấy nàng bất động, thái giám lập tức cáo trạng với Hạ Ngọc: “Hạ đại nhân, ngài xem...”
Hạ Ngọc lúc này mới hoàn hồn, thấp giọng phân phó: “Về nấu lại chén thuốc khác, đừng để lỡ thời gian uống thuốc của Thái Thượng Hoàng.”
Thái giám biến sắc, đồ vật bên dưới còn chưa thu dọn đã vội vàng xoay người rời đi.
Móng tay Tĩnh Nhi khảm sâu vào lòng bàn tay, phụ hoàng sao lại bị bệnh? Nàng lại nhìn Hạ Ngọc, người trước mặt là kẻ địch hay bạn nay còn chưa rõ, nàng cũng không muốn nhiều lời. Hành lễ với hắn rồi lui xuống, không ngờ nàng mới đi mấy bước, người nọ lại mở miệng hỏi: “Ngươi là ai?”
Tĩnh Nhi dừng bước, trong lòng cảm thấy buồn cười, nàng đây còn muốn hỏi hắn là ai, vậy mà hắn đã mở miệng hỏi trước! Chẳng qua y phục hiện tại trên người không thích hợp dây dưa quá lâu, nàng phải nhanh chóng tới phòng phụ hoàng tìm đồ thay ra. Tiếp tục ăn mặc như vậy, nàng sợ sẽ xảy ra chuyện.
Không nói lời nào, nàng dứt khoát chạy đi.
.................
Gió nhẹ từ bên ngoài thổi vào.
Sau tấm sa mỏng, Thiếu Huyên tựa lưng nằm trên giường. Tô Hạ yên lặng đứng nhìn, cũng không biết y rốt cuộc đã ngủ hay chưa.
Gió bắt đầu lớn hơn, Tô Hạ xoay người đóng cửa sổ thì nghe tiếng cửa phòng bị ai đó đẩy ra.
Hắn theo bản năng quay đầu, thấy người tới là một cung nữ, hắn lập tức gào to, kêu người đó đứng yên tại chỗ.
Tĩnh Nhi lười quan tâm tới hắn, chỉ nhanh chóng vọt thẳng vào trong.
Đưa mắt nhìn một hồi, Tô Hạ cuối cùng cũng hoàn hồn, hắn vội gọi nàng một tiếng “Hoàng Thượng”!
Thiếu Huyên đang nằm trên giường vì hai chữ “Hoàng Thượng” mà lập tức mở mắt, bóng người phía sau mỗi lúc một gật, y liền xoay người. Ánh mắt ngây dại một hồi, sắc mặt y trầm xuống, quở mắng: “Ai cho con mặc như vậy?” Câu đầu tiên không phải hỏi nàng vì sao lại ở chỗ này, tại sao không nghe theo sắp xếp của Bạc Hề Li mà là một câu như thế.
Tĩnh Nhi nhìn y, hai tay nắm chặt thành quyền, gương mặt khó có thể che giấu sự kích động: “Đây không phải nguyện vọng của phụ hoàng sao? Người không phải hy vọng con buông bỏ long bào trở về làm nữ tử à?”
Nhìn nàng, Thiếu Huyên vô cùng khó chịu, y nên nghĩ tới với trí thông minh nàng chắc chắn đã đoán ra những việc y làm. Nhưng nhìn nàng mặc nữ trang như vậy, Thiếu Huyên thật sự lo lắng, nếu có người thấy được, không biết sẽ dẫn tới chuyện xấu gì.
Tô Hạ khiếp sợ đứng yên tại chỗ, trong ấn tượng của hắn, Hoàng Thượng chưa từng nói chuyện với Thái Thượng Hoàng như vậy. Nhất thời, hắn cũng không biết khuyên bảo sao.
Thiếu Huyên ngồi dậy, không màng sắc mặt Tĩnh Nhi, y chỉ phân phó: “Tô Hạ, ra ngoài giữ cửa.”
Tĩnh Nhi không quay đầu, nàng chỉ nghe tiếng bước chân Tô Hạ ra ngoài, sau đó là tiếng cửa phòng đóng lại. Hai tay siết chặt thành quyền, nàng muốn dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với phụ hoàng, nhưng trái tim bất giác hoảng loạn: “Đầu tiên là bệnh nặng, không bao lâu sẽ là tin tức Hoàng đế băng hà đúng không? Bởi vì Hoàn Nhan Vũ biết con không bệnh nặng, cho nên người mới mượn tay kẻ khác diệt trừ hắn?”
Thiếu Huyên không hề trốn tránh ánh mắt của nàng, chỉ mới mấy ngày ngắn ngủi, nàng đã có thể suy luận được như vậy. Y không thể không thừa nhận, nữ nhi này của y tâm cao khí ngạo, ngay cả nam tử cũng không bằng. Chỉ tiếc, nàng rốt cuộc vẫn là nữ tử.
Y miễn cưỡng cười: “Con còn quên một chuyện.”
Tĩnh Nhi giật mình, nghe y tiếp tục nói: “Hoàng đế băng hà nhất định sẽ làm đại cục rung chuyển, diệt trừ Hoàn Nhan Vũ cũng là muốn để người Đông Việt tạm thời an phận.”
Y tuyệt đối không cho phép nội sự Tây Lương chưa định đã để người Đông Việt gây ảnh hưởng. Vừa lúc có người muốn ám sát Hoàn Nhan Vũ, mặc kệ người đó là ai, y chỉ cần để Bạc Hề Li thả tin tức Hoàn Nhan Vũ ra ngoài, thích khách tự nhiên sẽ theo chân mà tới.
Sắc mặt Tĩnh Nhi tái nhợt, phụ hoàng suy xét quả nhiên chu toàn, nhưng đó không phải kết quả nàng muốn!
Nàng tiến lên một bước, quỳ gối trước y: “Nhưng con đã cứu hắn. Phụ hoàng...” Nàng ngưng mắt nhìn người trước mắt, “Hắn sẽ không chết, con cũng sẽ không “chết”!”
“Tĩnh Nhi...”
“Trẫm là Hoàng đế Tây Lương!” Từng câu từng chữ nàng nói vô cùng kiên định.
Trái tim Thiếu Huyên như thắt lại, hô hấp ngày càng nặng nề, lời nói mang theo đau thương: “Nhưng rốt cuộc con vẫn là nữ tử.”
Tĩnh Nhi ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy quyết tâm: “Các đời Tây Lương chưa có tiền lệ nữ tử làm chủ thiên hạ, vậy để tự mình Bạc Hề Tĩnh làm!”
Nữ nhi hùng tâm tráng khí, ngay cả một người làm phụ thân như y cũng không bằng.
Nhưng, rốt cuộc là ai đã bức nàng tới vị trí không thể lui được này?
Là y, là y!
Y đứng lên, thương tiếc nhìn nữ nhi phía dưới: “Con có thể chiêu cáo thân phận nữ tử của mình sao? Văn võ bá quan sẽ chấp nhận để một nữ tử làm đế vương sao? Ngôi vị Hoàng đế chỉ truyền nam không truyền nữ, đây là thiên cổ di huấn, há là chuyện con muốn đổi là được?” Nữ nhi cho dù có tài trị quốc hơn người cũng không thể thoát khỏi rào cản này!
“Con...” Tĩnh Nhi như bị nghẹn lại, chỉ có thể cắn môi khẽ nói một câu, “Mặc kệ thế nào, việc phụ hoàng làm con không đồng ý!”
Thiếu Huyên cúi người đỡ nàng đứng dậy, y duỗi tay lướt qua gương mặt mỹ lệ của nữ nhi, nhẹ giọng: “Con rất giống mẫu hậu, nhưng là nữ tử, con nên thành gia với nam tử mình yêu, sống vui vẻ cả đời.” Y đã không thể cho Toàn Nhi tình yêu cả đời, nên y thật sự hi vọng đứa con của mình vui vẻ mà sống.
“Con không cần!”
Thiếu Huyên phảng phất như không quan tâm lời nàng vừa nói: “Tô Doanh là đứa trẻ tốt, đáng tiếc, nó lại là tôn tử của Thừa tướng.” Nếu Tĩnh Nhi khôi phục thân phận nữ nhi thì tốt nhất không nên liên quan tới phủ Thừa tướng. Tin tức Hoàng đế Tây Lương là nữ, Thiếu Huyên định che giấu cả đời.
Nghe y nhắc tới Tô Doanh, nhớ tới bộ dáng quẫn bách của hắn khi ở bên nàng, Tĩnh Nhi thật muốn bật cười. Nhưng thời điểm trước mắt không phải để cười, nàng xanh mặt: “Cả đời Tĩnh Nhi sẽ không lấy chồng! Phụ hoàng không cần cảm thấy có lỗi với con, hiện tại con rất tốt! Với con mà nói, ý nghĩa lớn nhất trong cuộc đời này chính là ở cạnh phụ hoàng, đem công vụ Tây Lương xử lý ổn thỏa. Nữ tử thiên hạ chẳng lẽ chỉ có thể gả cho người ta thôi sao? Cái quy củ gì lạ thế!” Nàng sớm đã bất mãn tới việc này, đặc biệt là trong hôn nhân nữ tử không thể tự mình quyết định. Điểm này, nàng kỳ thật đồng tình với Thanh Nhã công chúa.
Nét bi thương trong mắt Thiếu Huyên không hề giảm bớt, bàn tay y vuốt ve thái dương của nàng, nói nhỏ: “Là phụ hoàng có lỗi với con, nếu con có bất mãn gì cứ nói với phụ hoàng.”
“Phụ hoàng!” Tĩnh Nhi cầm lấy tay y, “Con biết chuyện của mẫu hậu người vẫn luôn canh cánh trong lòng. Đúng, bi kịch năm đó là do người hiểu lầm mẫu hậu. Nhưng phụ hoàng, không phải quyết định nào của người cũng sai!” Tỷ như nàng, từ tận đáy lòng nàng không trách y, cũng chưa từng trách y.
Thiếu Huyên cười tới thê lương, lỗi lầm lớn như vậy, y sao có thể còn cầu xin nữ nhi tha thứ?
Năm đó y nhất quyết không nạp phi chỉ vì tình yêu với Toàn Nhi, nhưng kết quả thế nào? Hiện tại y chỉ một lòng muốn thả nữ nhi rời khỏi cái ngục giam này, chẳng lẽ cũng sai sao?
Thấy sắc mặt y tái nhợt dần, Tĩnh Nhi vội gọi. Thiếu Huyên xoay người, cúi xuống lấy một hộp gấm dưới giường, đưa cho Tĩnh Nhi: “Vật này nên sớm đưa cho con.”
“Là gì vậy?” Tĩnh Nhi không khỏi giật mình.
Hộp gấm mở ra, bên trong là một miếng ngọc bội. Tĩnh Nhi cẩn thận cầm lấy, thấy phía sau có khắc hai chữ:
Tĩnh Dao.
Đầu bút uyển chuyển lại mang theo cương nghị, Tĩnh Nhi vừa nhìn liền nhận ra, đây là bút tích của phụ hoàng.
“Phụ hoàng...”
Y chỉ khẽ cười: “Đó là tên của con.”
Nữ nhi nên có tên nữ nhi.
Đó là đoạn thời gian sau khi Toàn Nhi ra đi, y đã tự mình lấy tên cho nữ nhi. Kỳ thật y đã muốn nói ra chuyện này từ sớm, nhưng vì bản thân không có dũng khí, mà hiện tại, cuối cùng y cũng rõ, để nàng ra khỏi lồng giam này mới là tình thương thật sự.
Tĩnh Nhi ngơ ngác nhìn hai chữ “Tĩnh Dao”, chữ “Tĩnh” mang vẻ kiên cường, chữ “Dao” lại có ý nghĩ nhu mĩ, hai chữ hợp lại, trong cương nghị mang theo tú lệ.
Tĩnh Nhi vô cùng vui sướng, nàng lại hỏi y: “Vì sao lại lấy tên này?”
“Dao” chỉ mỹ ngọc, phụ hoàng lại cố ý khắc hai chữ Tĩnh Dao lên ngọc bội, chẳng lẽ là ngụ ý này sao?
Đáy mắt Thiếu Huyên lóe lên tia sáng, y định lên tiếng thì giọng Tô Hạ từ bên ngoài truyền vào: “Chủ tử, Hạ đại nhân tới.”
Tĩnh Nhi không khỏi kinh hãi, nàng còn chưa kịp hỏi phụ hoàng vị Hạ đại nhân kia là ai. Thiếu Huyên thấp giọng: “Thay quần áo đi.” Nói xong, y nâng bước ra khỏi nội thất, giọng nói cũng theo đó truyền ra, “Để hắn vào.”
Tĩnh Nhi không theo ra ngoài, may là trong phòng của phụ hoàng có mấy bộ y phục của nàng. Cẩn thận đặt miếng ngọc bội vào hộp, nàng lập tức cởi bỏ phục sức thị nữ trên người.
Hai người bên ngoài vẫn trò chuyện, đa phần đều là về sức khỏe của phụ hoàng. Tĩnh Nhi vừa thay y phục vừa đưa tai nghe. Thân thể phụ hoàng vẫn luôn không tốt, lần này lại vì chuyện của nàng mà hao tâm quá nhiều. Tuy nàng biết phụ hoàng làm vậy đều là vì nàng, nhưng nàng sẽ không đồng ý. Giang sơn này phụ hoàng vất vả lắm mới dành được, nàng sao có thể nhường nó cho kẻ khác chứ?
Nhanh chóng buộc nút thắt trên người, Thiếu Huyên ở bên ngoài đột nhiên gọi một tiếng “Hạ Ngọc”, mười ngón tay Tĩnh Nhi run lên. Nàng đột nhiên ngước mắt nhìn ra bên ngoài, phụ hoàng vừa gọi người kia là gi?
Hạ Ngọc?
Tĩnh Nhi bất giác đưa mắt nhìn chiếc hộp đang đặt trên bàn, hai chữ “Tĩnh Dao” khắc trên ngọc bội phảng phất trở nên rõ ràng.
Hạ Ngọc... Hắn rốt cuộc là ai?