Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào, bên ngoài, từng cơn gió thổi tới làm cây cối không ngừng lay động.
Bạc Hề Li xuống lầu đã lâu nhưng Tĩnh Nhi vẫn ngơ ngác đứng đó. Toàn bộ khách điếm đều an tĩnh, nhưng nàng biết những thị vệ đó vẫn canh giữ bên ngoài.
Phụ hoàng không cho nàng hồi kinh, xem ra nàng có làm cách nào cũng không về được.
Nghĩ tới đây, hai tay Tĩnh Nhi bất giác nắm chặt thành quyền, đáy lòng căm giận thở dài, lúc này chỉ đành xoay người vào phòng của Hoàn Nhan Vũ.
Hoàn Nhan Vũ vẫn chưa ngủ, nghe tiếng Tĩnh Nhi đẩy cửa đi vào, hắn liền mở mắt. Thấy người tới không hề nhìn mình, hắn nhẹ giọng: “Sao còn chưa đi?” Hắn vốn không muốn nói chuyện, nhưng nếu như vậy, bầu không khí sẽ càng trở nên xấu hổ. Suy nghĩ hồi lâu, Hoàn Nhan Vũ vẫn quyết định lên tiếng trước.
Kỳ thật việc này là do hắn chột dạ, Tĩnh Nhi nào cảm nhận được quan hệ khác biệt giữa hai người họ chứ? Giờ phút này trong đầu nàng chỉ toàn là chuyện của phụ hoàng. Nghe hắn mở miệng hỏi, nàng mới hoàn hồn, ngước mắt nhìn hắn, việc này vẫn là không nên nói với Hoàn Nhan Vũ. Hắn không phải người Tây Lương, Tĩnh Nhi đâu cần đem sự thật nói rõ cho hắn biết chứ? Nàng sợ với tính tình của hắn, đến lúc đó sẽ nháo tới nghiêng trời lệch đất.
“Đại phu nói ngươi cần nghỉ ngơi, ở đây dừng chân thêm một đêm cũng không muộn.” Tuy là nói vậy nhưng trong lòng Tĩnh Nhi lại vô cùng khó xử, ánh mắt có chút trốn tránh.
Trái tim Hoàn Nhan Vũ theo đó mà trầm xuống, hai tay nắm chăn đệm bất giác buộc chặt. Hắn nghiêng mặt, cắn môi: “Ngươi về trước đi, chỉ cần nói với thị vệ của ta, kêu hắn tới đây là được.” Chỉ cần Từ Nhất Thịnh tới, hắn có lẽ sẽ bình tĩnh lại.
Tĩnh Nhi ngạc nhiên, bật thốt lên gọi hắn: “Hoàn Nhan Vũ...”
“Ta... Muốn ngủ.” Vội vàng ra lệnh đuổi khách, Hoàn Nhan Vũ nhắm hai mắt lại, nhưng lỗ tai lại dựng thẳng lên mà nghe tiếng bước chân của người trong phòng.
Tĩnh Nhi ngơ ngác nhìn hắn, sau một lúc lâu thấy hắn dường như đã ngủ, nàng mới thở dài, xoay người ra ngoài.
Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, Hoàn Nhan Vũ từ từ mở mắt ra, trong phòng quả nhiên đã không còn bóng người. Hắn đột nhiên nhếch mép cười tự giễu, trong đầu bắt đầu suy nghĩ miên man về những mỹ nữ ở Đông Việt, nghĩ tới nghĩ lui, hắn cảm thấy mình vẫn còn cảm giác với bọn họ. Tinh thần Hoàn Nhan Vũ lập tức phấn chấn lên, sau đó lại nặng nề chùn xuống. Rõ ràng hắn vẫn là người bình thường, mấy thứ vớ vẩn trước đây nhất định là ảo giác của hắn.
Có lẽ vì bị thương, đúng lúc có tiểu tử thúi ở cạnh, hắn mới mê mang tới hồ đồ, đây chắc chắn là ảo giác!
Đúng, chính là như vậy!
Chờ hắn trở về Đông Việt, tất cả đều sẽ trở lại quỹ đạo ban đầu.
Nghĩ như vậy, Hoàn Nhan Vũ như trút được gánh nặng trong lòng.