Editor: Hari
Lục Chính Đông rũ mắt.
Trong tay anh vẫn còn cầm chặt túi kẹo.
Hình thỏ trắng đáng yêu in trên túi, làm người nhìn cảm thấy tâm tình cũng tốt lên.
Ngón tay anh giật giật, sau đó xé túi kẹo, cầm lấy một viên, bóc vỏ kẹo, cho vào trong miệng.
Ừm, kẹo này thật ngọt.
*
—— Kẹo có ngọt hay không, Lâm Kiều không biết.
Nhưng hiếm khi cô tâm tình tốt, viết thêm một câu lên giấy.
【Dường như anh ấy cũng có chút ý tứ với mình.】
Thái độ của một người con trai đối với một người con gái như thế nào, trừ khi đương sự giả ngu, chứ không thể nào không cảm nhận được.
Lâm Kiều đang độ tuổi thanh xuân, lại đã quen với những ánh mắt ái mộ. Tuy cô không biết cách theo đuổi người khác, nhưng được người khác theo đuổi thì cô đã đạt đến trình độ tông sư.
Cô biết ánh mắt Lục Chính Đông nhìn cô đã thay đổi.
Cô cũng biết sự tò mò của cô về Lục Chính Đông cũng đã vượt qua phạm vi đồng nghiệp.
Lâm Kiều đúng là cố ý giả vờ ngây thơ dùng cách viết lên giấy này để giao tiếp.
Nhưng vụ kẹo sữa thì không phải cô cố ý.
Nhưng thôi cũng chẳng sao.
Cô để kệ cho mối quan hệ này tự do phát triển.
Lâm Kiều luôn luôn yêu ghét rõ ràng. Khi cô ghét ai, sẽ tìm mọi cách ngáng chân kẻ đó; nhưng khi thích một người, cô sẽ muốn chia sẻ mọi chuyện trong cuộc sống với người đó.
Cô không để ý người đó trong quá khứ có thái độ với cô như thế nào, cũng không để ý ai là người yêu đối phương trước.
Trong thế giới quan của cô, thích ai đó là chuyện riêng của bản thân. Cô không để ý, là bởi vì chuyện này không liên quan đến người kia.
Lâm Kiều áp dụng nguyên tắc này, tình cảm đối với Lục Chính Đông đã vượt rào nhưng vẫn trong phạm vi kiểm soát.
Nhưng điều cô không nghĩ tới là, cô đã bỏ qua ý trời.
*
Đoàn phim quay ở trong rừng sâu, không hiểu đây là ý tưởng biến thái của ai nữa.
Có thể là để tránh những người đến thăm đoàn quấy rầy? Lâm Kiều vuốt mũi suy đoán.
Nhưng tại sao…
Lâm Kiều chớp chớp mắt.
Hai người bọn họ lại chướng mắt như vậy?
Cô gọi Tiểu Đổng tới, cười tủm tỉm hất hất cằm: “Hai người kia là ai vậy?”
Tiểu Đổng nghi hoặc nhìn theo hướng cô chỉ.
Sau đó run run: “Không phải chứ, chị lại đang nghĩ trò quỷ gì vậy?”
Lâm Kiều thề, cô bị oan.
Cô dừng động tác cắn hạt dưa, bất đắc dĩ thở dài một hơi.
“Không phải, dạo này chị đây an phận lắm. Sao cậu lại nghĩ như vậy?”
Tiểu Đổng nghiêng đầu: “Bởi vì, chị vừa hỏi em hai người đó là ai.”
Lâm Kiều không thể hiểu nổi: “A? Là sao?”
Tiểu Đổng mặt mũi đau khổ: “Nhưng không phải một người trong đó là Lục Chính Đông sao…”
“Ồ…” Lâm Kiều cái hiểu cái không gật đầu. Sau đó cô chớp chớp mắt, chống khuỷu tay vươn tới, “Cậu cũng cảm thấy là Lục Chính Đông à?”
“Em đâu có mù.”
“Vậy người bên cạnh là ai?”
“Em cũng không biết a.”
“Ồ…” Lâm Kiều lại gật gật đầu, “Vậy cậu đã bao giờ thấy anh ấy cười vui vẻ như vậy chưa?”
Tiểu Đổng sờ sờ mũi: “Chưa thấy bao giờ.”
“Thế thì đúng rồi,” Lâm Kiều cười tủm tỉm tiếp tục cắn hạt dưa “răng rắc”, “Vậy cậu nên nói là, đây là Lục Chính Đông đang yêu đương mới đúng a.”
“…”Tiểu Đổng đứng hình một giây, “Cũng đúng, đúng là chưa từng thấy anh ấy tiếp xúc với người phụ nữ nào gần gũi như vậy.” Tính bát quái nổi lên, Tiểu Đổng lấy kính từ trong túi ra đeo vào, “Chậc chậc chậc, tay sắp chạm vào nhau rồi kìa. Nhưng đợi đã, không phải chị muốn chụp ảnh tung lên mạng đấy chứ.”
Lâm Kiều cạn lời: “Tôi là loại người như vậy sao? Lại nói, chỗ bọn họ đang tản bộ cũng không có chỗ nào để trốn, không phải là vì không sợ người khác đồn đại buôn chuyện sao.”
Tiểu Đổng cái hiểu cái không gật gật đầu: “Thế chị gọi em qua đây làm gì?”
Lâm Kiều mỉm cười: “Đồ nhà quê, chị gọi cậu qua đây tất nhiên là để mở mang tầm mắt rồi.”
*
Quan hệ giữa hai người kia, Lâm Kiều rất để ý.
Tuy rằng trong lòng cô đã có suy đoán, nhưng, chưa có được đáp án chính thức thì trong lòng vẫn luôn thấp thỏm.
Cô không quan tâm cô có phải là người chủ động trước hay không.
Nhưng mà đại ca ơi, có phải mối quan hệ của chúng ta đang trong giai đoạn ái muội đúng không?
Thăm dò kiểu này thật sự quá low, nếu người này không phải Lục Chính Đông, Lâm Kiều tuyệt đối sẽ khinh thường, sau đó lập tức chấm dứt quan hệ.
Nhưng Lâm Kiều không chắc chắn Lục Chính Đông có phải là có ý với cô hay không.
Cô không cho rằng chủ động là kém đối phương một bậc. Cho nên, đêm đó, cô đã tới gõ cửa phòng Lục Chính Đông.
Nhân tiện củng cố mối quan hệ của hai người.
Tác giả có lời muốn nói: Hồi ức sắp kết thúc, xông lên xông lên.