Editor: Hari
Lâm Kiều tự nhận mình là một người đẹp cầm lên được thì cũng bỏ xuống được.
Cô đối với Lục Chính Đông càng nhìn càng thuận mắt, chủ yếu là gần đây anh cũng không làm gì chọc đến cô.
Kế hoạch tiến hành được một nửa cũng vì thế mà dừng lại. Loại chuyện này vừa tốn sức lại vừa bị ghét, hơn nữa Lâm Kiều bình tĩnh suy nghĩ cũng cảm thấy làm như vậy cũng có chút trẻ trâu, nói khó nghe thì... quá là mất mặt.
Cô tự cho rằng Lục Chính Đông đã biết sai. Dù sao quan hệ cũng đã hòa hoãn lại, anh cũng không phải ngày nào cũng kiếm chuyện với cô nữa.
Nhưng nội tâm Lâm Kiều biết điều này là bởi vì diễn xuất của cô có tiến bộ, nhưng cô cũng không quá rối rắm. Mấy tháng quay phim, có thể tính là những ngày tháng gà bay chó chạy thứ hai trong cuộc đời cô.
Con người chính là như vậy, lăn lộn lâu sẽ cảm thấy mệt mỏi.
Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Lâm Kiều đã hoàn toàn gạt chuyện Lục Chính Đông ra khỏi đầu, cô rốt cuộc đã có thể xóa bỏ khúc mắc này, ngủ một giấc thật ngon.
Lúc trước Trần Vĩ đã từng hỏi cô vì sao lại để ý như vậy?
Cô biết chị ấy hỏi chuyện gì.
Trần Vĩ có lẽ cho rằng cô là một người không bao giờ để ý đến cách nhìn của người khác. Đúng là cô không để ý thật, nhưng chỉ một số người. Cô sẽ không thèm để ý đến những lời đánh giá của những người chưa bao giờ tiếp xúc với cô. Nhưng cô sẽ quan tâm những người quen đánh giá về cô như thế nào.
Mặc dù Lục Chính Đông cũng không tính là người quen.
Nhưng đóng phim mấy tháng, cùng là diễn viên chính, quan hệ cũng không thể nào đạm mạc như người qua đường được.
"Từ nhỏ đến lớn, người bên cạnh em, không có ai là không thích em." Cô có chút ủy khuất nói với Trần Vĩ.
"Có thể chị cảm thấy người như em hồi đi học sẽ chẳng mấy ai yêu quý? Rất nhiều người nói mấy trò sau lưng của đám con gái rất đáng ghét, bọn họ có thể vì ghen ghét mà đi nói xấu bạn nữ khác..." Nói tới đây, cô dừng lại một chút, "Nhưng em chưa từng gặp phải chuyện như vậy. Người em quen, dù là bạn nam hay bạn nữ đều rất đáng yêu."
Cô lại bổ sung: "Đương nhiên, phạm vi chỉ ở trong lớp học, và những người em có tiếp xúc."
"Em biết thế giới này có rất nhiều thành kiến, xa lánh, em cũng cảm thấy thật may mắn khi hoàn cảnh xung quanh em không phải như vậy. Mọi người đều bao dung em, chiều chuộng em... Không ai ghét em cả. Thật đấy." Nói đến đây, cô cao giọng, "Em xinh đẹp như vậy, tính cách lại dễ dàng làm cho người khác yêu mến. Chị có ghét em không? Chắc chắn là không rồi."
Trần Vĩ:......
Tính cách làm cho người khác yêu mến? Sợ rằng cô nàng có hiểu lầm khá lớn đối với bản thân.
"Thật ra không phải em không để ý cách nhìn của mọi người đối với em. Bởi vì cách nhìn của những người xung quanh em đối với em đều là cách nhìn tích cực..." Cô lải nhải nói, "Em thích đi học. Hồi em đi học chưa từng phải tự cắt móng tay bao giờ, làm nũng bán manh với đám bạn nữ đáng yêu thế là xong. Em là người rất hưởng thụ được người khác nuông chiều, đặc biệt là các bạn nữ đáng yêu, ô ô, cảm giác được các bạn nữ đáng yêu chiều chuộng thật là sung sướng! Chị cũng vậy, cảm ơn chị luôn luôn chăm sóc em, chứ không em cũng không lăn lộn được trong showbiz này, ô ô ô, showbiz thật đáng sợ."
Trần Vĩ nhịn rồi lại nhịn, chặn họng cô nàng: "Này cô em."
"Đừng hòng lừa tình chị đây, chị đây không còn cách nào mới phải dẫn dắt cô em thôi! Trước khi gặp được cô em, mong ước của chị đây chính là dẫn dắt tạo nên một vị ảnh đế đồng thời kiếm lấy vài tỷ, sau khi gặp cô em, mong ước của chị đây chỉ có một, đó là sớm vứt bỏ được cô em đi mà thôi."
"Ô ô ô ô, chị thật là quá đáng, chị không thích nghe à? Xí, chị bây giờ chắc chắn là cố tình cứng miệng chứ trong lòng đã vui như nở hoa rồi đúng không? Chị không cần giải thích, em hiểu được, ai mà chẳng thế..." Lâm Kiều nhanh chóng cúp máy, không cho Trần Vĩ có cơ hội phản bác.
Nghĩ đến đây, Lâm Kiều yên lặng thở dài một hơi. Giữ hình tượng thật khó, bây giờ, cô cuối cùng lại trở thành bảo bối được toàn thế giới yêu thích rồi.
Nhưng mộng tưởng này rất nhanh đã bị người nào đó vô tình đánh vỡ.
"Lục Chính Đông ——!"
"Anh lại đang âm dương quái khí gì vậy!" Lâm Kiều không thể nhịn được nữa.
"?"Lục Chính Đông lạnh lùng trả lời cô, "Tôi không có."
"Anh không á? Anh có đấy!!!" Lâm Kiều giương nanh múa vuốt, "Mấy ngày nay ngoài lúc đóng phim anh đều sưng mặt với tôi, anh quá đáng quá rồi đấy. Anh giống con gà nhỏ tôi nuôi hồi bé, không bao giờ chịu nói đạo lý!"
Lục Chính Đông không để ý tới cô. Anh trầm mặt, bước nhanh rời đi.
"Anh có nghe tôi nói gì không đấy?" Lâm Kiều đuổi theo, chặn trước mặt anh.
Lục Chính Đông không nhìn cô, tránh sang bên trái.
Lâm Kiều lại chặn bên trái.
Lục Chính Đông bước sang bên phải.
Lâm Kiều cũng vội vàng chắn bên phải.
Không thể nhịn được nữa rồi! Cô nhăn mũi hét to: "Tôi đang niệm kinh, vương bát không nghe!" (ý là nói chuyện không hợp nhau, tôi nói mà anh không chịu nghe.)
Lục Chính Đông cũng không nhịn được nữa, mở miệng: "Vậy cô tiếp tục niệm đi!"
"Niệm thì niệm! Anh đang tức giận anh đang tức giận anh đang tức giận anh đang tức giận anh đang tức giận anh là gà nhỏ anh là gà nhỏ anh là gà nhỏ anh là gà nhỏ!"
"Tôi là gà nhỏ thì làm sao?" lúc này Lục Chính Đông cũng đã tức giận đến mức nói năng lộn xộn, "Gà nhỏ nhà người ta còn biết gáy báo sáng, cô xem lại cô đi..."
"Tôi làm sao?" Lâm Kiều đúng lý hợp tình.
Lục Chính Đông không nói nữa, anh chỉ yên lặng nhìn cô rồi nhanh chóng bỏ đi.
Trời ơi.
Lâm Kiều sắp tức hộc máu rồi.
Người này không có bạn bè gì đúng không? Đúng không, chắc chắn là không có bạn bè rồi?
Cô ngồi trong phòng đang bực tức, Tiểu Đổng tới gõ cửa.
"Các cậu." Lâm Kiều khoanh chân ngồi ở mép giường, cô chỉ Tiểu Đổng, dùng biểu tình khó hiểu nói, "Đàn ông các cậu đều bị dở hơi à."
Tiểu Đổng đang ôm một đống kẹo sữa white rabbit đi vào:?
Cậu thật ủy khuất.
Tiểu Đổng cực kỳ ủy khuất ném kẹo xuống: "Không phải mấy hôm trước white rabbit hết hàng sao, có cần mắng em như vậy không, chị thật quá đáng!"
Đợi đã.
White rabbit...?
Hết hàng?
Lâm Kiều chớp chớp mắt.
Cô đột nhiên nhớ tới, hình như đúng là có chuyện nầy.
【Chỉ vì một viên white rabbit mà anh giận tôi?】 Lâm Kiều thực khó hiểu, cô giơ tờ giấy nhỏ viết một dòng này đến trước mặt Lục Chính Đông.
Nguyên nhân của việc này là do mấy hôm trước đột nhiên Lục Chính Đông không hiểu tại sao lại sưng mặt lên với cô, còn nổi đóa với cô, còn không thèm nói chuyện với cô.
Cho nên cô cũng không muốn nói chuyện với anh.
Sau đó cô lại lật một tờ giấy phía dưới, giơ lên.
【Kẹo sữa white rabbit hết hàng, tôi cũng không biết anh muốn ăn. Chỉ vì chuyện này mà anh không phân biệt phải trái nổi giận với tôi, anh thật là quá đáng.】
Lục Chính Đông:?
Tại sao anh không ăn những viên kẹo mà hàng ngày cô đưa cho anh? Chẳng lẽ cô thật sự cho rằng anh đã ném đi? Anh rảnh lắm hả?
Mà không chỉ là một viên.
Anh vươn ba ngón tay: "Là ba viên."
Anh đã đợi ba ngày.
Lâm Kiều phân tích ý tứ của anh, sau đó bày ra một biểu tình cạn lời. Cô cúi đầu lật trong tập giấy tìm một tờ, sau đó giơ lên.
【Ừm】
Cô lại lật một tờ khác.
【Anh thật là ấu trĩ】
Lục Chính Đông ấu trĩ nghiêng đầu, đang muốn tiếp tục ấu trĩ, bỗng nhiên có thứ gì đó bị nhét vào trong tay.
Đó là một túi kẹo sữa white rabbit, bên trên còn dán một tờ giấy nhớ.
【Nhưng tôi đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, tha thứ cho anh lần này.
ps: Chỉ tha thứ một lần thôi đấy!!!】
Tác giả có lời muốn nói: Thật lâu sau, Lục Chính Đông nhớ lại lần cãi nhau này.
Anh hỏi Lâm Kiều: "Sao lúc đấy em cầm tập giấy dày thế?"
Lâm Kiều suy nghĩ cả buổi, mới nhớ tới anh đang nói chuyện gì.
Thế là cô hung dữ trả lời: "Đều là để trả lời anh đấy!"
"Lúc ấy em không muốn nói chuyện với anh, nên nghĩ những nội dung chúng ta có thể nói đến... Em phải cố gắng nghĩ hết những điều có thể phải trả lời, mới viết nhiều như thế."
Lục Chính Đông yên lặng một lát: "Cũng không thể dày như vậy được?"
Lâm Kiều: "Anh quản được chắc... Anh phiền quá đấy." Cô sờ sờ mũi.
Đương nhiên không nhiều như vậy.
Bởi vì cô sợ hai người lại cãi nhau, cô lại không muốn mở miệng, nên viết rất nhiều câu đại loại như "Anh là heo!" "Anh mới là heo!" "Phản kích!".
Nhưng cũng may là không có.
(Hari: Chương này PR kẹo sữa white rabbit nhiều quá, làm mình cũng muốn ăn thử phát, hihi)