Cùng Em Đi Hết Quãng Đời Còn Lại

Chương 48: Chương 48




Lắng nghe kỹ, lời nói của anh lộ ra một chút yếu đuối và bất lực với hiện trạng.

Nếu tôi trước kia nghe thấy những lời này, tôi sẽ vui mừng chết mất.

Tôi nhắm mắt lại không nói gì, cũng không thoát khỏi vòng tay của anh, hai người cứ đứng như vậy thật lâu ở đó, lúc lâu sau Cố Nam Thành buông tôi ra, giọng nhẹ nhàng hỏi:

“Em ở phòng bao nhiêu? “

Tôi cau mày và nói:

“Anh tự thuê phòng đi. “

Cố Nam Thành giống như không nghe thấy lời tôi nói mà đi vào khách sạn, tôi đứng ở cửa chờ hồi lâu mới đi vào, vào thang máy ấn lên lầu năm, đi ra ngoài tìm phòng của mình mở cửa.

Trong nháy mắt cửa mở ra, tôi giật mình:

“Sao anh ngay cả phòng tôi bao nhiêu cũng biết? “

Việc này, tôi không nói cho Quý Noãn.

Cố Nam Thành cởi cà vạt của mình xuống, vẻ mặt lạnh lùng giải thích:

“Thật trùng hợp, khách sạn em ở là một sản nghiệp dưới tên tôi, còn nữa, Quý Noãn căn bản không hề liên lạc với tôi. “

Tôi ngạc nhiên nhìn anh hỏi:

“Nói vậy, tức là khi tôi dùng chứng minh nhân dân để thuê phòng khách sạn anh đã biết tôi đang ở Đồng Thành? “

Anh đến đây khi nào?

Anh đã đợi bên ngoài bao lâu rồi? “

Tôi rõ ràng muốn trốn khỏi Ngô Thành, chạy trốn anh.

Lại giống như một con ngốc chui vào lãnh địa của anh.

Cố Nam Thành nhếch môi cười mà không nói, tựa hồ tâm trạng đang rất vui sướng, nhưng mới vừa rồi anh rõ ràng còn rất tức giận.

Trong lòng tôi cũng rất buồn bực, đi vào tìm vali của mình, thấy tôi thu dọn quần áo Cố Nam Thành cũng không có ngăn cản, chờ tôi thu dọn xong anh mới buông một câu:

“Em trốn không thoát đâu, Thời Thanh Vãn, em đi đến đâu tôi sẽ đi đến đó, dù sao bây giờ tôi cũng có rất nhiều thời gian có thể cho em. “

Tôi dừng lại, vẻ mặt lạnh lùng hỏi:

“Anh thực sự muốn gì? “

Hai chúng tôi giống như một nút thắt, làm thế nào cũng không cởi ra được, mà nguyên nhân không phải do tôi, là anh ta cứ bám theo tôi.

Cố Nam Thành sau khi mất trí nhớ đối xử với tôi rất bướng bỉnh.

“Tái hôn với tôi, làm Cố phu nhân của tôi. “

Tôi vô thức nói: “Không thể nào. “

Đời này tôi cũng sẽ không làm Cố phu nhân của anh ta nữa.

Thấy tôi kiên quyết cự tuyệt, sắc mặt Cố Nam Thành rất khó coi, anh ta đưa tay sờ lên hai má tôi, tôi nghiêng đầu tránh, anh ta ngõi xổm xuống cùng tôi trên mặt đất nhìn thẳng vào tôi, ánh mắt sâu thẳm, như chất chứa ngàn vạn tia sáng khiến mắt tôi đau nhức, có chút chua xót.

Tôi vẫn không thể khiến lòng mình tĩnh lặng, cảm xúc của tôi vẫn bị anh chi phối.

Những cảm xúc này đến từ những áp lực, đau khổ, bơ vơ và chấp niệm trước kia.

Tôi đột nhiên hiểu ra vì sao bọn họ đều nói đồng hành cùng tôi ba năm qua là Cố Nam Thành.

Người đàn ông này là nỗi đau trong trái tim tôi, cũng là tình yêu trong trái tim tôi, ngay cả khi tình yêu này là sự xê dịch.

Đúng như Quý Noãn nói, sự xuất hiện của Cố Lan Chi chỉ như một tia chớp, anh đến để tôi biết Cố Nam Thành, nghĩ tới đây, phần chấp niệm chín năm trước của tôi như vỡ vụn.

Cảm giác này làm cho tôi vô cùng bí bách, cũng làm cho niềm tin của tôi sụp đổ.

Tôi rủ mắt xuống nghe thấy anh nói:

“Thời Thanh Vãn, tôi mất đi đoạn ký ức đó, tôi không biết chúng ta đã từng xảy ra chuyện gì, loại cảm giác không thể nắm bắt trong bàn tay mình này khiến người ta do dự mất phương hướng, em là tổng giám đốc Thời gia, em quen cảm giác nắm giữ mọi thứ, em có thể hiểu được loại cảm giác này của tôi! Thời Thanh Vãn, tôi muốn tìm lại những ký ức đó, bác sĩ nói rằng tôi phải tiếp xúc nhiều hơn với những người và những chuyện trước đây, mà em là người quan trọng nhất. “

Tôi là tổng giám đốc Thời gia, đứng ở vị trí cao đương nhiên hiểu người quyền lực quen nắm bắt mọi thứ trong tay.

Tôi đứng dậy mỉm cười và hỏi:

“Anh dựa vào đâu mà nghĩ rằng tôi sẽ giúp anh?”

Cố Nam Thành cũng đứng lên theo, anh nghiêng đầu nhìn dòng sông ngoài cửa số có chút gợn sóng, giọng trầm thấp đầy từ tính dịu dàng nói:

“Em muốn yêu đương muốn được người khác yêu chiều, những thứ này tôi đều có thể cho em, tôi muốn tìm lại ký ức, chúng ta vừa hay có thể đạt được thứ mình muốn, Thời Thanh Vãn, chúng ta hãy cho nhau một cơ hội. “

Anh ta nói, tôi muốn yêu đương muốn được người khác cưng chiều, những thứ này anh ta đều có thể cho tôi...

Anh cũng đã từng cho tôi, nhưng chẳng kiên trì được mấy ngày anh ấy đã rời khỏi thế giới của tôi.

Khi gặp lại nhau, là lúc anh ta tống bạn thân tôi vào tù, bất kể tôi cầu xin anh ta như thế nào.

Cho dù lúc ấy tôi lấy đứa con ra nói chuyện:

“Cố Nam Thành, hai năm trước anh cướp đi con tôi, tôi không gây chuyện với anh, cho dù bác sĩ nói tôi sẽ không có tư cách làm mẹ nữa, tôi cũng không gây chuyện với anh. Anh cướp đi tư cách làm mẹ của tôi, bây giờ tôi xin anh buông tha cho Quý Noãn một đổi một được không? “

Khi đó Cố Nam Thành đối với Ôn Tuyết Nhi rất tốt, đối với tôi vô cùng lạnh nhạt tàn nhẫn, so sánh như vậy lại thấy tôi thật đáng thương, nói cho cùng khi đó anh ta không yêu tôi mà thôi.

Một người đàn ông không yêu tôi, làm bất cứ điều gì cũng là chuyện dễ hiểu.

Nhưng lại không cách nào tha thứ, dù sao khi tôi là vợ của anh ta anh ta cũng như vậy.

Anh ta không bao giờ tôn trọng tôi, không tôn trọng với mình.

Tôi đi đến bên cạnh Cố Nam Thành cầm bàn tay của anh siết chặt mười ngón tay anh, thần sắc anh có vẻ giật mình, tôi giơ lên trước mặt ngữ khí lạnh nhạt hỏi:

“Tại sao anh lại nghĩ tôi thiếu phần tình yêu này của anh? “

Cố Nam Thành tôi tìm ai yêu đương, cũng tuyệt đối sẽ không phải là anh em Cố gia bọn họ.

Tôi hỏi:

“Anh không phải muốn biết những gì đã xảy ra giữa chúng ta sao? “

“Cố Nam Thành mạnh mẽ siết chặt bàn tay tôi, lòng bàn tay tôi bị nắm chặt đến trắng bệch, tôi ra vẻ bình tĩnh cười nói:

“Chín năm trước tôi thích một người đàn ông, coi anh ta là tín ngưỡng của mình, thường lẽo đẽo đi theo phía sau anh ta, nhưng không lâu sau anh ta rời khỏi thế giới của tôi, sáu năm sau ba anh tìm đến tôi hi vọng tôi có thể liên hôn với Cố gia các anh, khi đó Thời gia anh biết đang ở đỉnh cao, có tiếng ở Ngô Thành, còn Cố gia các anh mới chỉ là một công ty khoa học kỹ thuật mới nổi chưa được mười năm, tôi đương nhiên cự tuyệt ông ấy! “

Cố Nam Thành mím môi, trầm mặc trong giây lát hỏi:

“Sau đó thì sao? “

Tôi vẫn còn nhớ rõ, khi Có chủ tịch lấy ra bức ảnh kia, trái tim tôi run lên, và tôi cảm thấy tràn đầy sức sống, khi đó ý nghĩ duy nhất chính là gả cho anh ta, bất luận phải trả giá như thế nào.

Cho nên khi tôi biết được sự tồn tại của Ôn Tuyết Nhi, tôi chủ động đi tìm cô ta, giống như những người phụ nữ hào môn khác đi giải quyết những rắc rối của chồng mình bên ngoài, thậm chí chỉ có thể tự mình gánh chịu nỗi đau này.

Mắt tôi ướt đẫm, từng câu chất vấn:

“Cha anh lấy ra bức ảnh của anh, tôi tưởng anh chính là anh ấy, cho nên không suy nghĩ liền kết hôn với anh, mà anh dày vò tôi ba năm, lấy đi đứa con trong bụng tôi! Anh nghĩ căn bệnh Ung thư tử cung của tôi từ đâu mà đến? Anh nghĩ cơ thể tôi tại sao lại bị phá hủy như thế này? “

Đối mặt với sự chất vấn của tôi, đồng tử của Cố Nam Thành lập tức co thắt lại.

Tôi đưa tay che mắt, lặng lẽ rơi nước mắt nói:

“Khi cơ thể tôi vẫn chưa hồi phục, anh buộc tôi phải làm tình với anh. Tôi không đành lòng cự tuyệt anh, bởi vì tôi tưởng anh chính là Cố Lan Chi, cho nên chưa bao giờ cự tuyệt anh. Ngay cả khi anh làm tổn thương tôi, tôi cũng tha thứ cho anh vô điều kiện, dốc hết sức mình để đối xử tốt với anh Cho đến khi chết tôi cũng nguyện đem Thời gia giao lại toàn bộ cho anh. “

Tôi nói càng vị tha cũng đã thương Cố Nam Thành, bởi vì những thứ này đều thuộc về Cố Lan Chi.

Tôi không biết tại sao tôi phải làm như vậy, chỉ cảm thấy nói ra thoái mái hơn nhiều.

Trả lại cho anh ta từng chút từng chút một những tổn thương mà anh ta đã gây ra cho tôi.

Giọng của Cố Nam Thành giống như sắt nặng ngàn cân, nặng nề hỏi:

“Cho nên, tôi là Tu hú chiếm tổ? “

Tôi buông bàn tay anh ta ra, ngước đầu nhìn anh ta.

Đôi mắt anh ta chớm đỏ, có lẽ là bởi những lời này của tôi.

Dù sao anh ta cũng là người đàn ông có ham muốn chiếm hữu rất mãnh liệt, không cho phép mình hưởng thụ tình yêu trên danh nghĩa của người khác, tôi suy nghĩ một chút thành thật nói:

“Đúng, chí ít người đàn ông tôi yêu không phải là anh. “

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.