Ngoài cửa sổ mưa lại rơi, mưa rơi khiến dòng sông nổi lên nhưng gợn sóng nhỏ.
Đồng Thành và Ngô Thành thật giống nhau, tuyết nhiều mưa cũng nhiều, sự ẩm ướt bao trùm trong không khí.
Cố Nam Thành gật đầu nói:
“Thời Thanh Vãn, em luôn miệng nói em yêu Cố Lan Chi. “
“Đúng, tôi yêu Cố Lan Chi, cho nên phiền anh đừng đeo bám tôi nữa. “
Cố Nam Thành lớn tiếng quát:
“Đủ rồi, Thời Thanh Vãn. “
Tôi mỉa mai hỏi:
“Sao? Tôi không thể nhắc tới Cố Lan Chi? Không thể nói là tôi yêu anh ấy sao? Ba năm nay Cố gia dựa vào Thời gia phát triển lớn mạnh thậm chỉ vượt cả Thời gia, anh cho rằng thứ anh có được từ đâu? Anh có thể có được những thứ kia cháng qua bởi vì anh là kẻ thế thân, mà anh cũng hung phí bỏ qua tình yêu vốn thuộc về mình, cho nên anh có tư cách gì đến đây tìm tôi tái hôn? “
Bây giờ tôi chỉ muốn thoát khỏi anh ta, vì vậy tôi không thể không nặng lời.
Mẹ kiếp tái hôn gì mà tái hôn, nghĩ tôi dễ bắt nạt không biết đau có phải không?
Cố Nam Thành muốn tái hôn, cả đời này cũng không có khả năng.
Lời nói của tôi quá sắc bén, Cố Nam Thành lảo đảo thân thể suy sụp ngồi ở trên giường, ngón tay nhẹ nhàng chống lên huyệt thái dương, giọng khàn đặc hỏi:
“Cho dù tôi không nhớ rõ những chuyện này, nhưng em phủ định sự tồn tại của tôi như vậy... “
Anh đột nhiên dừng lại, vẻ mặt đầy bi thương nói:
“Thời Thanh Vãn, em thật biết cách làm tổn thương tôi, đâm vào trái tim tôi, điều này sẽ làm cho em cảm thấy vui sướng với sự trả thù của mình sao? “
Những lời anh ta nói, làm tôi có một ảo giác rằng anh ta nhớ những thứ chúng tôi đã từng có.
Không thể nhìn anh ta như vậy, tôi nhắm mắt lại và nói:
“Tôi không trả thù anh. “
Tôi chỉ nói ra một số sự thật mà thôi.
Những điều này ít hơn nhiều so với những gì anh ta đã làm tổn thương tôi.
“Anh trai của tôi, Cố Lan Chi. “
Cố Nam Thành chợt nhắc tới Cố Lan Chi, đôi môi lạnh lẽo nói những lời vô cảm:
“Nhìn tưởng như anh ấy hoà nhã với tất cả mọi người, trên thực tế đối xử với ai cũng thờ ơ lạnh lùng, anh ấy là người, quá cao ngạo, ai cũng không lọt vào mắt anh, trong đó có Úc Lạc Lạc, cô bé ấy thích anh đã nhiều năm, theo đuổi anh ấy khắp nơi, nhưng còn anh ấy thì sao? Một câu không yêu liền đưa về, Lạc Lạc một khi nói cái gì vượt quá giới hạn, Cố Lan Chi sẽ trả cô về Cố gia, mấy năm cũng không liên lạc với cô ấy. “
Tôi vẻ mặt sững sờ hỏi: “Úc Lạc Lạc thích anh ấy? “
Vậy hôm trước cô ấy thấy Cố Lan Chỉ ôm tôi....
Cô ấy sẽ đau lòng đến nhường nào?
Bởi vì người đàn ông lạnh lùng cô yêu, chủ động ôm người phụ nữ khác.
Cho dù chỉ là cái ôm an ủi, nhưng sức đả kích cũng lớn hơn nhiều so với câu không yêu kia.
Cố Nam Thành cụp mắt xuống, giọng nói mang theo sự mệt mỏi vô tận:
“Chuyện Lạc Lạc thích anh ấy mọi người đều biết, kể cả mẹ tôi cũng đồng ý, nhưng bất luận người ngoài ủng hộ thế nào cũng không lay động được trái tim lạnh lẽo băng giá của anh ấy, em cho rằng chút ấm áp chín năm trước anh ấy cho em là vì yêu em sao? “
Tôi thẫn thờ, Cố Nam Thành tàn nhẫn tiếp tục nói:
“Đó chẳng qua là sự thương hại anh ấy cho em. “
Dừng một chút, anh ta cười lạnh nói:
Tôi ngồi phịch xuống sàn, trái tim tôi lơ đễnh.
Thấy tôi như vậy Cố Nam Thành nhướng mày hỏi:
“Sao, đau đớn sao? “
Tôi nhắm mắt lại, không khách khí nói:
“Anh đi đi Cố Nam Thành, anh không cần đeo bám những gì đã qua, bởi tôi và anh căn bản chưa từng có cái gọi là trước kia, cho dù có, cũng chỉ vì tôi nghĩ anh là Cố Lan Chi. “
Cố Nam Thành: “... “
Sự im lặng bao phủ căn phòng một hồi lâu, tôi đột nhiên nổi nóng và hỏi:
“Anh rốt cuộc có đi không? Anh nhất định phải để tôi những lời khó nghe nhất? Hay anh buộc tôi phải rời khỏi nơi này? “
Cố Nam Thành tựa hồ rất cố chấp, đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Khi đó tôi rất oán hận Cố Nam Thành, thành kiến về anh ta quá sâu.
Cho dù hiện tại anh ta quên hết những chuyện xảy ra trước kia, cho dù không phải lỗi của anh ta, tôi cũng mất hết kiên nhẫn với anh ta.
Chỉ mong anh ta nhanh chóng biến mất khỏi thế giới của tôi.
Nhưng tôi không biết, khi đó Cố Nam Thành chỉ giả bộ mất trí nhớ, anh nhớ rõ chuyện giữa hai chúng tôi, nhớ rõ tình yêu tôi dành cho anh.
Anh như vậy, chẳng qua là muốn đổi một phương thức khác để bắt đầu lại với tôi.
Nhưng tôi thì sao?
Tôi nói anh là một kẻ giả mạo.
Tôi trực tiếp phủ nhận sự tồn tại của anh.
Anh khi đó chính là tôi của trước kia, nội tâm đầy cảm xúc hỗn độn, hoảng loạn, nhưng trên mặt lại kìm nén như không có gì, nghĩ hết mọi biện pháp để tiếp cận người mình yêu lại luôn bị đối phương lạnh lùng cự tuyệt, bị lời nói của đối phương hết lần này đến lần khác làm tổn thương nhưng vẫn không đành lòng từ bỏ.
Cố Nam Thành khi đó, nhẫn nại kiềm chế, tình thâm bất di bất dịch.
Thấy Cố Nam Thành không chịu rời đi, lúc tôi kéo vali đi xuống sảnh chuẩn bị đi dưới trời mưa, Cố Nam Thành kéo cánh tay tôi lại, giọng lạnh nhạt như nước nói.
“Em ở lại, tôi đi. “
Nói xong, đôi chân dài rộng lớn của anh bước dưới cơn mưa phùn.
Bóng lưng anh cương nghị cô đơn, kiên quyết.
Trong cơn mưa phùn, đôi mắt của tôi dường như cũng urớt đi.
Tôi nhắm mắt lại quay đầu lên phòng.
Có lẽ do cùng Cố Nam Thành tranh luận quá lâu, lúc này tinh thần của tôi rất mệt mỏi, lấy ra thuốc chống ung thư uống xong liền đi ngủ, suốt đêm đều gặp ác mộng, phút chốc lại bừng tỉnh nên cũng không ngủ ngon.
Buổi sáng khi tôi đang mệt mỏi nằm trên giường, Phó Khê gọi điện thoại cho tôi.
Anh ấy hẹn tôi:
“Cưng à, có thời gian không? “
Nếu là trước kia tôi sẽ nói có, nhưng sau khi trải qua chuyện tối hôm qua trong lòng tôi mơ hồ cảm thấy bất an, tôi sợ càng ngày càng lún sâu, liền cự tuyệt nói:
“Lát nữa em sẽ rời khỏi Đồng Thành. “
Phó Khê khó hiểu hỏi:
“Em vừa đến Đồng Thành, sao đột nhiên lại muốn rời đi? “
Tôi tìm một cái cớ nói qua loa:
“Công ty hiện giờ đứng tên em, có rất nhiều việc phải xử lý, hơn nữa em còn phải thu xếp thời gian về thành phố kiểm tra sức khoẻ, Sở Hàng vẫn luôn nhắc em. “
Đối với Sở Hàng, chuyện của tôi là chuyện quan trọng nhất.
Anh không cho phép mình phạm sai lầm, càng không cho phép tôi ngược đãi thân thể mình.
Trước khi trở về Ngô thành anh đã dặn dò:
“Thanh Vãn, nhiệm vụ của chúng ta chỉ có một, đó là chữa khỏi bệnh cho em, những chuyện còn lại đều là chuyện nhỏ, anh hi vọng em có thể trân trọng cơ thể của mình, bằng không anh sẽ... “
Anh ôm tôi, giọng điệu lạnh lùng uy hiếp nói:
“Anh không có lương thiện như vậy đâu, nếu như em không còn nữa anh sẽ giết người mà em quan tâm, xem như đem cái mạng này của anh trả lại cho mẹ em, vì vậy em tự biết mà quý trọng bản thân mình đi. “
Sở Hàng cho rằng người tôi quan tâm là hai anh em Cố gia kia.
Anh sợ tôi ngược đãi bản thân, nên nói ra những lời tàn nhẫn.
Trong lúc tôi trầm tư, giọng Phó Khê vang lên:
“Em có phải là vì tối hôm qua. “
Tôi ngay lập tức ngắt lời anh và nói:
“Đúng là có việc, mấy nữa sẽ lại đến tìm anh. “
Phó Khê rất dễ nói chuyện:
“Ừ, tùy em. “
Sau khi cúp điện thoại của Phó Khê, tôi cảm thấy nhàm chán nên đăng nhập Weibo, tìm kiếm đứng thứ ba là tình yêu mới của Thời Thanh Vãn.
Tôi khó hiểu nhấn vào, nhìn thấy video kia tôi sững người.