Cùng Hát Một Bài Ca

Chương 3: Chương 3: Chương 1.2: Lần đầu gặp anh (2)




Edit: Thố Lạt (Cỏ Chymte)

“Em là Diệp Niệm Sênh.” Cô sửng sốt một chút, giọng nói có chút nhỏ, nhưng dường như đã lấy hết dũng khí, cô lấy ra một album từ túi xách mang bên người, tiếp tục nói: “Có thể kí tên giúp em không?”

Album của anh, bản nào Diệp Niệm Sênh cũng đều mua, các buổi biểu diễn chỉ cần có thể đi cũng đều đi, chẳng qua là số lượt ký tên anh tổ chức luôn luôn ít, bởi vì mỗi lần đều khiến cho muôn người đổ xô ra đường, giao thông tê liệt. Mà bản kí tên chính thức trên mạng lại có giá trên trời, bởi vì bây giờ quá ít, quá quý hiếm.

Cho nên cô vẫn luôn thấy thật đáng tiếc, làm fan trung thành của anh, lại chưa bao giờ có lấy một album có chữ kí của anh.

“Sao lại mang theo đĩa CD này?” Mộ Thiên Ca có chút không thể tưởng tượng nổi hỏi. Dù sao bây giờ có điện thoại di động, máy MP3 dễ dàng mang theo truyền bá, rất ít người còn mang theo CD ra khỏi cửa. Khiến anh tò mò hơn là đĩa trong tay cô là album đầu tiên khi anh ra mắt.

“Bởi vì rất thích.” Khi đó cô vẫn còn học cấp hai, tình cờ nghe được giọng của anh tại cửa hàng video liền bị mê muội, sau đó thấy gương mặt tuấn tú trên bìa đĩa CD này, càng không chút do dự mà mua, cũng luôn mang theo bên người. Đây là CD may mắn của cô, cô vẫn luôn nói với người khác như vậy.

Mộ Thiên Ca nhìn cô gái có chút thẹn thùng trước mặt, ánh mắt của cô rất đẹp mắt, giọng nói cũng như đã từng quen biết. “Tên của em là mấy chữ kia?”

“Diệp trong lá rơi, Niệm trong tư niệm, Sênh trong sênh ca [3].” Lúc nói đến hai chữ Sênh Ca, Diệp Niệm Sênh liếc nhìn Mộ Thiên Ca một cái, lúc trước cô hay cười nói với cô bạn khuê mật Tiểu Đàm: Cái từ Sênh Ca này thật đáng yêu, vô duyên vô cớ gắn kết mình và anh Ca.

Thật ra thì Diệp Niệm Sênh có một thân phận khác chính là diễn viên lồng tiếng, ở ngành lồng tiếng, cô lấy tên mình là: Sênh Ca.

“Tên này rất êm tai.” Mộ Thiên Ca lại không phát hiện cô đang xuất thần, đến gần bên người cô, tao nhã vươn tay, nhận lấy CD từ tay Diệp Niệm Sênh vẫn còn đang sững sờ, sau đó ngồi xuống bàn trang điểm kế bên, lấy ra bút máy cất trong bộ Tây phục đắt tiền, lưu loát kí tên.

Diệp Niệm Sênh đỏ mặt ngơ ngác nhìn vào trong gương trang điểm, ánh mắt anh chuyên chú, không thể không khen ngợi, Mộ Thiên Ca khi giơ tay nhấc chân cũng lộ ra khí chất thần tượng.

“Mễ Lộ, đến lượt cô lên sân khấu rồi. Nhanh lên một chút.” Giọng nói của Trường Vụ xuất hiện ở cửa rõ ràng lộ ra chút bực mình.

“Thật xin lỗi, bây giờ tôi qua ngay đây.” Vẻ mặt Diệp Niệm Sênh áy náy.

“Ngại quá, Lão Vương, là tôi làm chậm trễ thời gian của cô ấy.” Lúc này Mộ Thiên Ca giải thích như vậy, sau đó đưa CD cho Diệp Niệm Sênh, cô còn chưa kịp nhìn kĩ, đã cẩn thận bỏ vào trong túi của mình. Sao lại là anh làm chậm trễ thời gian của cô, rõ ràng là cô chiếm dụng thời gian quý báu của anh.

“Anh Ca, anh đến gặp thầy Mộ sao?” Lúc Trường Vụ nhìn thấy Mộ Thiên Ca lập tức đổi vẻ mặt, thái độ đảo ngược một trăm tám mươi độ. Bất kể là trong vòng hay ngoài vòng, lớn tuổi hơn hay nhỏ tuổi hơn Mộ Thiên Ca đều gọi anh là anh Ca, đây cũng là sự khẳng định vị trí của anh trong giới ca sĩ.

“Ừ. Vừa đúng lúc gặp được bạn mới của tôi.” Mộ Thiên Ca nói câu này khi mỉm cười với Diệp Niệm Sênh. “Tiểu Sênh, anh và em cùng đi nhé.”

“Được.” Diệp Niệm Sênh rõ ràng vẫn còn đắm chìn trong câu “Tiểu Sênh” kia, nhưng bước chân đã đi trước cái đầu, không tự chủ đuổi theo bước chân anh, anh rất cao, cũng rất gầy, hôm nay chỉ là trang phục thường ngày, nhưng vẫn không giấu được hào quang của ngôi sao.

“Tại sao lại mang theo CD của anh bên người.” Lúc đi đến phòng quay, Mộ Thiên Ca có vẻ thờ ơ hỏi một câu.

Diệp Niệm Sênh trả lời có chút bối rối: “Bởi vì em là fan của anh.” Thần tượng trước mặt, vẫn nên nói thật thì tốt hơn. “Album này là bản em thích nhất, em hi vọng mang nó theo bên người sẽ có vận may.”

Diệp Niệm Sênh vốn cho rằng Mộ Thiên Ca sẽ cười cô, người hâm mộ như vậy, chỉ sợ anh đã gặp nhiều rồi, nhưng không ngờ anh dịu dàng hỏi thăm: “Em thích bài hát nào trong đó?”

“《Nhớ em khi gió nổi》” không chút do dự trả lời. Bài hát này cũng không phải bài được hoan nghênh nhất, chú ý nhất trong tất các các ca khúc của Mộ Thiên Ca, nhưng nhờ giai điệu mang phong cách Trung Quốc cộng với ca từ hoa lệ và giọng ca duyên dáng, khiến Diệp Niệm Sênh nghe liên tục hai tháng không biết chán.

Dĩ nhiên tất cả các ca khúc của Mộ Thiên Ca cô đều thích, thích bài này nhất là vì ca từ kia: Anh nhớ em khi gió nổi, lại không biết em đang ở nơi đâu?

Hai người đi đến phòng quay trong vô thức, rất nhiều người dừng làm việc, mắt nhìn thẳng vào Mộ Thiên Ca, mà Mộ Thiên Ca mang theo nụ cười thương hiệu, đi đến bên đạo diễn Bạch Khải An, giọng điệu trêu chọc nói: “Lão Bạch, ba tôi đang chơi bài, vẫn chưa tới à .”

“Thầy Mộ lần nào cũng tới rất sớm, rất quan tâm người mới chúng em, tự mình làm gương, chưa bao giờ chơi bài.” Diệp Niệm Sênh nghe xong vội giúp Mộ Tắc Thành giải thích sự thật.

Bạch Khải An và Mộ Thiên Ca nghe xong, nhìn nhau cười sang sảng, sau đó Bạch Khải An cười híp mắt trả lời: “Chú Mộ diễn cảnh kế tiếp, cho nên đang trang điểm.”

“Ừ, tôi biết. Thật ra vừa mới gặp ông, ông thấy dáng vẻ mệt mỏi của tôi, còn dong dài bắt tôi tìm phòng nghỉ không có ai để nghỉ ngơi.” Mộ Thiên ca nhún vai, nói lời này giống như giải thích cho Diệp Niệm Sênh.

Lúc này Diệp Niệm Sênh mới khôi phục tinh thần, vừa rồi hai bọn họ đang nói đùa, cô vội giương mắt liếc nhìn Mộ Thiên Ca, vẻ mặt của anh có chút mệt mỏi, nhất định là do gần đây anh bận thu âm album mới. Gần đây trên Weibo của anh nói anh đang chuẩn bị ra album mới. Nếu vừa rồi không gặp phải mình, bây giờ anh nhất định đang nghỉ ngơi. Vừa nghĩ tới đây, lòng Diệp Niệm Sênh tự trách, sớm bước ra ngoài để anh Ca nghỉ ngơi một chút.

Mà lúc này, ánh mắt sắc bén của đạo diễn Bạch liếc thấy Mộ Thiên Ca ở bên Diệp Niệm Sênh, liền vội vàng hòi: “Sao hai người ở cùng nhau?”

“Tình cờ gặp được, nên cùng đi tới.” Không đợi Diệp Niệm Sênh mở miệng, Mộ Thiên Ca giải thích như vậy.

“Trước đây hai người quen nhau?” Những bộ phim gần đây của Bạch Khải An đều có hợp tác với Mộ Tắc Thành, mà mọi người đều biết anh và Mộ Thiên Ca là bạn tốt. Mà lúc anh vừa nhìn thấy Diệp Niệm Sênh và Mộ Thiên Ca cười người nói nói đi đến chỗ mình, lại có chút nghi hoặc, trước đây bọn họ đã quen biết sao, nếu không sao lại thân thiết như thế? Nhưng sao anh chưa từng nghe Mộ Thiên Ca nhắc qua...

“Em là fan của anh Ca, hôm nay gặp nhau lần đầu tiên.”

“Hôm nay là lần đầu chúng tôi gặp mặt trong kiếp này, nhưng có lẽ kiếp trước đã sớm quen biết chăng?” Mộ Thiên Ca mang theo nụ cười thản nhiên nói, vừa giống như đang trả lời câu hỏi của Bạch Khải An, vừa giống như nói với Diệp Niệm Sênh.

“Lời thoại này hay, tôi muốn biên kịch nhớ kỹ.” Bạch Khải An cũng nói đùa, lại sâu sắc nhìn Diệp Niệm Sênh.

Mà Diệp Niệm Sênh nghe đến đây, lại đỏ má.

Tôi ngồi đây xem đạo diễn Bạch quay phim, đạo diễn Bạch không ngại chứ?” Mộ Thiên Ca châm chọc nói, vừa nghe cũng biết quan hệ giữa hai người này không đơn giản, nhìn cả phim trường, ai dám dùng giọng này nói chuyện với đạo diễn.

“Tất nhiên là không, bình thường còn sợ không mời nổi cậu.” Bạch Khải An cười, sau đó khôi phục giọng điệu đạo diễn nói với Diệp Niệm Sênh: “Tiểu Diệp, vậy em đi chuẩn bị trước đi, chúng ta bắt đầu quay.”

Diệp Niệm Sênh liền vội vàng gật đầu, xoay người đi được vài bước, chỉ nghe thấy sau lưng truyền tới giọng nói yếu ớt của Mộ Thiên Ca: “Tiểu Sênh, diễn thật tốt, cố lên.”

Cô căng thẳng quay đầu cười một cái, sau đó ra sức gật đầu một cái.

“Diệp Niệm Sênh hình như là kiểu cậu thích.” Đợi Diệp Niệm Sênh đi xong, Bạch Khải An cười nói với Mộ Thiên Ca.

Mộ Thiên Ca không trả lời, chỉ là khóe miệng nâng lên thành một đường cong đẹp mắt.

Bạch Khải An nhìn Mộ Thiên Ca, lại nhìn Diệp Niệm Sênh cách đó không xa, giống như nhìn thấy kịch bản mới, trong lòng nghĩ rằng hai người họ nhất định sẽ có chuyện.

(Hết chương 1)

=== ======

Chú thích:

[3] Vốn nên dịch là bài ca, nhưng vì Sênh Ca ở đây là tên hai nhân vật chính ghép lại, bao hàm ý tứ của tác giả nên mình chỉ chú thích chứ không dịch nghĩa trên bài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.