Ta theo bóng dáng màu trắng kia đi dọc theo tường bao. Lúc này trời muốn mưa lại vẫn chưa đổ mưa, cho tới bây giờ ta cũng chưa bao giờ nhìn thấy sắc trời ban ngày có thể tối đến như vậy. Bầu trời giống như là nhuộm mực, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tùy thời mà đổ toàn bộ mực nước xuống. Khí trời như vậy làm cho những bức tường bao cao lớn trong cung càng thêm phần thần bí, cũng khiến người ta càng thêm sợ hãi. Cộng thêm chuyện của Tiễn Bảo Bảo, cả hậu cung đều bày ra một vẻ tĩnh mịch yên ắng, không hề có ai đi lại.
Nhưng người phía trước ta vẫn rất cẩn thận. Ta thấy nàng ta lấm lét đi vào con hẻm nhỏ để tránh tai mắt của người khác, vòng vo vài đường trong cung của ta, sau đó mới từng bước một đến gần mục tiêu của nàng ta.
Trong lòng ta càng nghi ngờ, rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra?
Trước mặt chính là Trích Tinh Các, cửa lớn màu đen đóng chặt, rừng đào nửa ẩn nửa hiện phía sau bức tường viện màu trắng. Lúc này đào đã nở hoa, nếu trời quang mây tạnh có lẽ đã nhuộm đỏ hồng một vùng trời rồi. Không biết tại sao trước kia ta lại không hề chú ý tới.
Lúc này đây màu đỏ nổi bật dưới bầu trời tối tăm, khiến người ta có cảm giác hình ảnh trước mắt rất không chân thực.
Ta có thể ngửi thấy mùi hơi nước trong không khí. Nhưng kỳ quái là cơn mưa này mãi vẫn chưa đổ xuống. Nữ tử áo trắng cũng không vội vàng, hoàn toàn ngược lại, nàng ta mượn sắc trời mờ mịt, bóng dáng linh hoạt lẫn vào trong mấy gốc đào ở cạnh tường.
Ta không dám đến gần quá mức, chỉ có thể chọn một chỗ khuất ở cạnh cửa lớn màu đen có thể nhìn thấy Trích Tinh Các để giấu mình.
Nữ tử áo trắng kia bắt đầu cất tiếng hát trong rừng đào, thỉnh thoảng giọng hát hoặc vô tình hoặc cố ý cất cao lên rồi lại hạ thấp xuống, âm thanh lúc cao lúc thấp bay đi dưới tầng mây dày đặc: “Chim én bay về phương nam, cung khuyết leng keng, mổ chết hoàng tôn, mỹ nhân về hay không về. Mỹ nhân về, mỹ nhân về, chim én bay về phương nam cuối cùng cũng trở về.”
Ta sửng sốt, lại là bài hát này!
Lúc này đã hoàn toàn không thể nhìn thấy chiếc chuông gió bằng đồng trên đỉnh cung giữa bầu trời đầy mây đen, chỉ còn tiếng chuông từ rất cao truyền xuống, hòa lẫn với tiếng hát bay trong gió.
Đã rất lâu ta không nghe thấy người nào hát bài hát này, nhưng ta biết, ở bên ngoài cung, bài hát này đã được truyền đi rộng rãi. Kể từ khi bài hát này bắt đầu được truyền hát trong thành Lạc Kinh, đã có rất nhiều người dâng thư mong ta cấm hát bài này, trong đó gấp gáp nhất là Phùng Ký, bởi vì kỳ quái là dân gian lưu truyền lại bài hát này lại khác hẳn với dụng ý hiểm ác ban đầu của người truyền bài hát ra ngoài. Dân chúng nói rằng bài hát này không nhằm vào A Nam mà đều nói bài hát là nhắm vào Thục phi nương nương hát hay múa giỏi ở trong cung. Người người đều nói Yên Nhi nương nương không thể sinh đẻ, lại còn hãm hại con nối dõi của hoàng đế.
Hiện giờ bài hát này lại vang lên bên tai ta, khiến ta nhớ tới ban đầu bài hát này là do Hà Tử Ngư hát về tình hình trong cung. Bọn họ hạ độc Lâm mỹ nhân, đây mới là nguyên nhân khiến Mậu Nhi của ta trở thành bộ dáng như bây giờ. Dân chúng luôn luôn tỉnh táo hơn bậc đế vương.
Trong tiếng hát, cửa chính Trích Tinh Các cọt kẹt một tiếng rồi mở ra, từ bên trong ló ra một cái đầu vội vàng hấp tấp.
Người vừa ló đầu ra này ta biết, là cung nữ thân cận Lục Kiều của Phùng Yên Nhi. Đây cũng coi là cung nữ có tiếng tăm nhất trong hậu cung của ta, ở trong cung, những nô tài luôn chỉ biết nịnh hót kia có thể có lúc ngay cả chủ tử của mình cũng không nhận ra, nhưng tuyệt đối không dám không biết đến Lục Kiều. Nữ nhân này chua ngoa đanh đá, ngay cả mẫu hậu cũng biết tiếng.
Lúc này Lục Kiều có vẻ rất cẩn thận, nàng ta nhìn ngó trước sau rồi mới nắm lấy khăn ho khan mấy tiếng: “Đừng hát nữa!” Nàng ta chột dạ quát một tiếng.
Tiếng hát ngừng lại, nữ tử áo trắng từ trong vườn đào đi ra, từ xa nhìn thấy Lục Kiều liền dừng bước, chỉnh đốn vạt áo thi lễ với Lục Kiều: “Lục Kiều tỷ tỷ.”
Lục Kiều nhìn quanh chốc lát, lúc này mới vừa ngạc nhiên vừa nghi ngờ nói: “Bạch Thược, ngươi... Tại sao ngươi lại ở đây?”
“Bọn họ thả ta ra ngoài để xử lý tang sự cho chủ nhân.” Nữ tử áo trắng nói rõ ràng.
Ta nhíu chặt lông mày, làm gì có chuyện này! Rõ ràng ta đã ra lệnh không để cho bất cứ người nào của hai cung Tử Lưu và Vinh An được ra ngoài.
“Tỷ tỷ tìm một chỗ để nói chuyện.” Nữ tử áo trắng nói ra lời mời với Lục Kiều.
Lục Kiều chần chừ.
Suy nghĩ một chút, nàng ta xoay người đi vào bên trong, chỉ là cửa viện lại không đóng. Đến lúc nàng ta trở ra, trên tay cầm một cây dù hoa đẹp đẽ tinh xảo.
Hai nữ nhân gặp nhau trong rừng đào. Ta cẩn thận đến gần thêm một chút, ẩn mình trong bóng tối của tường cung. Lúc này quần áo sẫm màu lại trở thành hữu dụng, giúp ta không bị nổi bật trong hoàn cảnh này.
“Bạch Thược cô nương tới đây là có chuyện gì?” Giọng nói của Lục Kiều không có ý tốt.
Bạch Thược không trả lời, chỉ đưa tay ra về phía Lục Kiều, mở bàn tay ra.
Lục Kiều nhìn bàn tay mở xòe ở trước mặt một lúc: “Ngươi muốn cái gì?” Lục Kiều hoảng sợ hỏi.
“Chủ nhân của ta đã chết.” Trong giọng nói của Bạch Thược có chút giễu cợt, chỉ là giọng điệu này lại khiến ta cảm thấy rất quen thuộc: “Chẳng lẽ không nên bồi thường cho ta chút gì sao?”
Lục Kiều căng thẳng nhìn xung quanh. Rừng đào nhìn qua có vẻ rất an toàn. Có bóng tối bao phủ hết thảy, sắc trời ảm đạm dường như cũng khiến người nào đó cảm thấy được bảo vệ. Thật ra thì cho dù có người nhìn thấy cũng không có gì, cũng chỉ là hai cung nữ đang nói chuyện với nhau mà thôi. Hoàng cung của ta vẫn còn đến gần hai nghìn cung nữ đấy thôi.
Lục Kiều yên tâm: “Rốt cuộc là ngươi muốn làm cái gì? Không ai nợ Tiễn Đức phi cái gì.”
“Tiền, dường như có người nợ tiền đấy.” Bạch Thược nói, lời này hình như có chút lập lờ nước đôi*: “ Ta biết trên tay chủ nhân ta có cỏ đoạn trường là do ai cho.”
* Họ Tiễn (钱) của Tiễn Bảo Bảo có nghĩa là tiền
“Chớ nói nhảm!” Lục Kiều quát một tiếng chói tai, giơ cây dù trong tay mình lên cao.
Nhưng cây dù trên tay nàng ta không hạ xuống.
Bởi vì Bạch Thược cô nương đột nhiên hét lên một tiếng chói tai. Tiếng hét này vừa đúng lúc một tia chớp rạch ngang chân trời phía xa, chỉ trong nháy mắt, tia chớp nhuộm lên khuôn mặt Lục Kiều một màu trắng bệch. Sự trùng hợp quỷ dị này khiến người ta sợ hãi, chính ta cũng bị tình cảnh này dọa hết hồn.
Lục Kiều run lên, cánh tay liền buông xuống. Ngay sau đó là tiếng sấm ùm ùm phía xa.
Lục Kiều thở hổn hển, trong đôi mắt trong trẻo của Bạch Thược lại đều là vẻ giễu cợt. Hai người cứ giằng co như vậy một lúc.
Một hồi lâu sau, trên mặt Lục Kiều đổi thành vẻ cười cười: “Tốt hơn hết là ngươi theo ta vào bên trong nói chuyện đi, có lẽ chủ nhân nhà ta muốn nghe ngươi nói.”
“Ta không vào.” Vị Bạch Thược cô nương kia vẫn dùng giọng điệu không nhanh không chậm để nói chuyện: “Ta sợ ta vào trong rồi thì sẽ không ra được nữa, lần trước vị hoạn quan kia bị lôi ra cũng chỉ còn lại một đống xương trắng. Hắn ra ngoài liên lạc với người khác giúp Lý tu nghi, biết quá nhiều nên phải chết sớm.”
Trên bầu trời chớp rạch hết lần này đến lần khác, mỗi một tia chớp đều kéo theo một hồi sấm vang, càng lúc càng gần hoàng cung.
Lục Kiều xanh mặt im lặng một hồi: “Sợ là ta không làm chủ chuyện này được.”
“Không sao, ngươi chỉ cần đi vào nói với gia chủ của ngươi rằng, trên tay ta có một tờ giấy nhỏ do chủ nhân lưu lại, phía trên viết lời bài hát ta vừa hát ban nãy. Năm đó vì muốn dạy dỗ Lâm mỹ nhân nên chủ nhân ta đặc biệt xin từ chỗ chủ nhân của ngươi.” Bạch Thược cô nương dù bận rộn vẫn ung dung nhàn nhã: “Ta có thể chờ. Nếu không ngươi bảo chủ nhân của ngươi tự mình ra ngoài nói chuyện với ta cũng được.”
Ta ngây người, lập tức nhớ lại dáng vẻ điên dại ban đầu của Lâm mỹ nhân lúc hát bài hát này. Đầu tiên là chỉ biết lầm bầm, về sau càng có thể hát ra lời rõ ràng. Có người nói rằng đấy là tiếng trời, lại có người nói là do Hà Tử Ngư thường vừa đi vừa hát bên ngoài cung Tử Lưu. Chính là không có ai nghĩ đến, thật ra là có người cố ý dạy Lâm mỹ nhân hát bài này. Hơn nữa càng không có ai nghĩ đến, thật ra thì dễ dàng dạy bảo Lâm mỹ nhân nhất là người qua lại gần gũi với Lâm mỹ nhân nhất khi đó- Tiễn Bảo Bảo!
Chỉ có A Nam, lúc đó từng nói với ta, có người không trung hậu giống như vẻ bề ngoài.
Tiền Bảo Bảo sẽ không tự mình hát, nhưng nàng ta chỉ cần nhớ lời bài hát...
Lục Kiều hoảng hốt: “Không phải nói là đã ném đi sao?”
Bạch Thược bình tĩnh nói: “Chủ nhân ta quả thực đã ném nó đi. Nhưng mà... hiện tại nó ở chỗ ta.”
Lục Kiều cắn răng, căm hận nhìn nữ tử trước mắt: “Ngươi muốn cái gì? Ta sẽ đi nói với chủ nhân nhà ta.”
Bạch Thược cười, đây là nụ cười ta quen thuộc, quen thuộc đến mức chỉ cần nhìn thấy nàng nhếch mép lên, ta cũng đã biết là không có chuyện gì tốt: “Ta muốn cỏ đoạn trường.” Nàng ta nói, không hề gấp gáp: “Ta có thể tự mình đi liên lạc với người ở ngoài cung kia giống như chủ nhân của ta, nếu xảy ra chuyện cũng tuyệt đối không liên lụy đến Trích Tinh Các của các ngươi.”
Ta không nhìn thấy Lục Kiều nổi nóng, thực tế hoàn toàn ngược lại, Lục Kiều vừa nghe đến cỏ đoạn trường liền trở nên cực kỳ cẩn thận. Nàng ta lại hoảng loạn nhìn quanh một lần nữa: “Ngươi cần cỏ đoạn trường để làm gì?”
“Ta muốn hạ độc.” Bạch Thực cười rất thoải mái: “Chủ nhân nhà ta không thể chết vô ích, Đức Phi đối với ta không tệ, chủ tớ một ruộc, không phải sao?”
Lời này! Trời mới biết nàng muốn tìm ai báo thù. Nghe giọng điệu không có ý tốt kia, ngay cả ta cũng giận đến mức muốn cười lên. Tiểu bảo bối này! Nói cho cùng vẫn là một dạng đó! Đúng là điên rồi!
Lục Kiều lại nhìn quanh một chút. Thật ra thì lúc này bọn họ đã không thể nhìn thấy được cảnh vật bên ngoài vườn đào. Trên bầu trời không có một tia sáng nào, chỉ có thị lực của người đã từng luyện võ như ta mới có thể nhìn thấy những thứ ở cách xa mấy thước.
“Chờ ta một chút.” Nàng ta quay người trở về Trích Tinh Các.
Đến lúc nàng ta trở ra, dáng vẻ đã trở nên cẩn thận hơn, nàng ta lôi kéo người kia đi vào sâu hơn trong vườn đào, đi thẳng ra khỏi tầm mắt ta. Ta cũng không nghe được bọn họ đang nói chuyện gì nữa.
Ta kiên nhẫn chờ đợi, cũng không lo lắng gì lắm. Nữ nhân thông minh cơ trí nhất thiên hạ đang ở đây, cho dù là ai thì cũng không phải là đối thủ của nàng.
Quả nhiên, một lúc sau, Lục Kiều và nữ tử áo trắng kia đi ra.
“Ngươi đã biết làm cách nào để lấy được cỏ đoạn trường, sau này đừng trở lại Trích Tinh Các của chúng ta nữa.” Lục Kiều dặn dò: “Tự ngươi đi, đến lúc đó ngộ nhỡ gặp chuyện không may, Trích Tinh Các chúng ta tuyệt đối sẽ không thừa nhận có dính líu gì. Điểm này tự ngươi hiểu rõ.”
Bạch Thược cười: “Lục Kiều tỷ tỷ yên tâm, sau khi chuyện này thành công, ta sẽ lập tức giao tờ giấy kia cho tỷ tỷ. Từ đó hai ta không ai thiếu nợ ai, cũng không quen biết nhau.”
Lục Kiều gật đầu: “Ta cũng không sợ ngươi giở trò, gần đây hoàng thượng lại bắt đầu sủng ái chủ nhân nhà ta. Cho dù ngươi trình tờ giấy kia lên, chúng ta cũng có thể khăng khăng phủ nhận. Cùng lắm thì vì truyền đi lời sấm kia mà bị hoàng thượng trách phạt một lần, dù sao cũng không phải là tội chết, chính ngươi có thể...”
“Muội muội hiểu.” Bạch Thược cười khanh khác, lại đẩy Lục Kiều một cái: “Tỷ tỷ yên tâm trở về đi. Ta cũng phải đi về đây. Làm việc thì phải lưu loát, tránh cho nảy sinh phiền toái.” Thân hình gầy nhỏ kia quay lại, bóng dáng màu trắng lẫn vào trong vườn hoa nở, chầm chậm bước vào giữa khoảng tối.
Lục Kiều nhanh chóng trở lại trong Trích Tinh Các, lại vội vội vàng vàng đóng kỹ cửa lớn.
Ta tiếp tục đi theo nữ tử áo trắng gầy nhỏ. Lần này nàng đi rất nhanh, gần như là vừa đi vừa chạy. Thỉnh thoảng còn nhẹ nhàng nhảy mấy bước.
Ta cười khổ, lúc này trong lòng ta đã không còn nghi vấn. Người đi ở phía trước ta chính là bóng dáng kiên cường dẻo dai nhất cõi đời này, làm sao ta có thể không nhận ra! Ngay từ lúc nhìn nhau bên kênh nước, ta đã nhìn rõ vẻ kỳ lạ này.
Tiểu bảo bối này! Mặt của nàng có thể dịch dung, nhưng linh khí trong ánh mắt nàng, khóe miệng vui vẻ của nàng cũng không gạt được ta. Huống hồ còn có vòng eo nhỏ chỉ bằng nắm tay mà ta đã vô số lần đưa mắt nhìn, đưa tay vuốt ve qua! Là người đã từng ở cạnh ta trong gió tuyết, khiến ta khắc ghi vào trong đáy mắt, đáy lòng, ta làm sao có thể không nhận ra!
A Nam à A Nam, ta đã sớm biết là nàng!
Lúc này trên trời thỉnh thoảng vang lên một tiếng sét, đã từng bước từng bước đến gần trên đỉnh đầu chúng ta.
Bóng người áo trắng chạy nhanh, trước mặt chính là điện Lưu Ly, là nơi ta đã dùng cây trâm bạch ngọc để đổi lấy cây trâm thanh ngọc của nàng.
Lúc này cây trâm thanh ngọc vẫn còn gài trên tóc ta, nhưng cây trâm bạch ngọc kia của ta không biết đã bị A Nam ném đi nơi nào.
Bên trong điện Lưu Ly để cửa mở, không ngoài dự liệu của ta, tiểu cung nữa A Qua đang gấp gáp đến độ giậm chân. Nàng ta vừa nhìn thấy nữ tử áo trắng, lập tức hoan hô một tiếng, cười đón.
Thân ảnh hai người lại cùng nhau đi vào trong điện Lưu Ly. Trên bầu trời vang lên tiếng nổ, mưa to theo âm thanh này mà đổ xuống, gần như theo sau gót chân hai người. Trong lúc nhất thời đất trời đều trở nên hỗn độn trong âm thanh ồn ào.
Ta không đi qua, chỉ đứng dưới mái hiên xa xa. Chờ nhìn thấy đáp án cuối cùng.
Chỉ chốc lát, hai nữ tử từ trong điện Lưu Ly đi ra. Trong đó có một người thân hình gầy mảnh, vòng eo thon nhỏ, mặc cung trang lộng lẫy, búi tóc thật cao, không phải là A Nam của ta thì còn có thể là ai? Lúc đứng cạnh mương nước nhìn thoáng qua, ta biết ta không nhận nhầm nàng!
Sắc mặt ửng hồng như cánh hoa đào, dưới tán dù trong vắt giữa cơn mưa to, gương mặt A Nam vui vẻ, bỏ lại những thứ nàng không thích mấy ngày nay ra phía sau. Không biết nàng nói với A Qua câu gì, ngay cả A Qua cũng bật cười khanh khách.
Ta ngơ ngác đưa mắt nhìn A Nam đi xa dần, một hồi lâu sau mới nhớ ra, ta không mang dù. Nhìn cơn mưa trước mặt càng lúc càng to, hẳn là chưa thể rời đi ngay được. Ta hiện tại không thể không tin A Nam biết trước thời tiết nữa, nàng chính là một tiểu yêu nữ, thực sự là một tiểu yêu nữ! Nàng không chỉ có khả năng dịch dung vượt xa tưởng tượng của ta mà còn có thể nhìn khí trời mà bấm ngón tay cũng chính xác đến kinh người. Ngay cả ta cũng bị nàng đùa giỡn.