Lẫn vào kinh hãi ý thức dần dần hồi phục, Sở Liên Nhi cảm
giác mình đặt mình trong một vũ trụ không có sức nổi, nổi lên trầm xuống, thân
thể bồng bệnh tự nhiên, giống như lông vũ, nhẹ bay bay theo gió, chuyển chuyển,
bay thấp đầy đất.
Sau đó, nàng tỉnh.
Cảm giác quanh thân đều chấn động, thì ra là, nàng nằm ở
trong xe ngựa. Sườn xe dùng gỗ lê bền chắc làm ra, rộng rãi mà chất phác, nằm ở
trên giường mềm mại, nhìn nữ tử áo đỏ ngồi ngủ ở trước mắt, nàng nhớ lại tất cả.
Nàng trốn ra Nam Lăng, sau đó lại phát tác chung độc, té xỉu
ở trên đường cái, bị nhân mã Đông Ly Thuần phái tới bắt về. Lúc này, nàng bị bắt
trở về, không biết Đông Ly Thuần đồ nhân yêu kia sẽ hành hạ nàng thế nào!
Nàng thử giật giật thân thể, cảm giác toàn thân ê ẩm. Đầu
không có hôn mê nữa, đau đớn ở ngực cũng đã biến mất, nhưng người lại mất sức lợi
hại.
Giống như bị rút sạch khí lực và máu, cảm giác quanh thân
đau đớn bủn rủn mất sức.
Động tác của nàng khiến nữ tử áo đỏ thức tỉnh, nàng đột
nhiên mở mắt, nhìn nàng: thanh âm lạnh như băng: “Tỉnh? Tư vị chung độc phát
tác rất khó chịu đi.”
Sở Liên Nhi nhìn lạnh như băng và châm chọc trong mắt nàng,
trong lòng không khỏi trầm xuống: “Ngươi là ai?”
Nàng kia hừ lạnh một tiếng, đưa ra ngón tay mảnh mai nắm cằm
của nàng, dùng sức ngắt, Sở Liên Nhi nhíu lông mày, quật cường nhìn chằm chằm
nàng.
Nàng kia từ trên nhìn xuống trừng nàng một hồi lâu, phút chốc
lên tiếng: “Quả thật là bộ dạng dụ dỗ, không trách được có thể khiến cho Nhị
hoàng tử nhìn trúng ngươi, chỉ tiếc, thân phận của ngươi nhất định ngươi chỉ có
phần làm con cờ.”
Sở Liên Nhi không để ý tới chê cười của nàng, hỏi: “Ngươi là
ai? Tại sao muốn bắt ta?”
Nàng ha ha cười một tiếng, thanh âm bén nhọn chói tai: “Ta
là ai không quan trọng, quan trọng nhất là, ta phải đem ngươi đầy đủ không sứt
mẻ đến bên cạnh Nhị hoàng tử.”
Ngực Sở Liên Nhi cứng lại, thanh âm lạnh như băng lại âm chí
của Đông Ly Thuần trong trí nhớ giống như dao găm, từ từ lăng trì thần kinh của
nàng, “Bây giờ Đông Ly Thuần đang ở đâu?”
Một bàn tay quét tới, thanh âm chát chúa cực kỳ, đánh vào
trên mặt, đau đớn nóng rát, hàm răng phá môi, lộ ra mùi máu tươi.
“Tên tục của nhị hoàng tử ngươi có thể gọi sao? Tiện nhân,
không biết điều, vì bắt ngươi trở về, chân cô nãi nãi cũng sắp chạy gãy.”
Mắt lạnh nhìn bộ dáng tức giận như điên khùng của nàng, Sở
Liên Nhi không nói gì, bằng trực giác cảm thụ, nữ nhân này phải là thủ hạ của đồ
nhân yêu Đông Ly Thuần kia, rồi lại len lén yêu Đông Ly Thuần.
“Vậy ngươi muốn dẫn ta đi đâu?” Dáng dấpn ữ nhân này thật
không tệ, trang phục tì nữ, đai lưng thắt chặt, cách ăn mặc của nữ nhân giang hồ,
chắc là người luyện võ, đừng quá kích thích nàng, tránh cho bị nỗi khổ da thịt
không cần thiết.
Thần sắc nàng khẽ biến, hận hận nói: “Đương nhiên là dẫn
ngươi đến bên cạnh Nhị hoàng tử nhận tội.” Nàng cười không có ý tốt, liếc xéo
nàng, hừ lạnh một tiếng: “Ngươi cũng biết hắn đối với ngươi thoát đi tức giận đến
cỡ nào, ngươi cũng nên cẩn thận. Sở Liên Nhi, a không, phải gọi ngươi Lâu Ngọc
Nhi, không biết da thịt mịn màng này cuả ngươi, có thể chống lại bao nhiêu hình
pháp.”
Hàm răng bỗng dưng run lẩy bẩy, Sở Liên Nhi cắn chặc môi,
len lén sờ soạng túi hươngt rên cổ, trong lòng thoáng qua chủ ý nào đó.
. . . . . . . . . . . .
Đông Lăng!
Hoàng đế mới vừa đi lên ngai rồng, liền không thể chờ đợi đả
kích phe khác, thứ nhất muốn trừ chính là thế lực cây sâu của Đông Ly Thuần.
Đáng tiếc, thế lực của Đông Ly Thuần quá mức khổng lồ, hoàng
đế chưa có đánh tới hắn, ngược lại còn bị quản chế, trước mắt ngủ ở trong thành
cung trùng điệp, không dám làm gì. Chỉ sợ hông cẩn thận, liền đưa tới một dãy
quân phản loạn Đông Lăng do đại binh của Đông Ly Thuần dẫn đầu sẽ tiếp cận.
Mà mọi người cả Đông Ly quốc biết, Nhị hoàng tử Đông Ly Thuần
tay cầm trọng binh, thời gian trước vừa hung ác đánh lui Tát Ta luôn tập kích
biên giới Đông Ly, cũng tiến hành hiệp ước với tộc Nữ Chân, thành công ức chế một
bước tiến lớn mạnh của Tát Ta. Đông Ly Thuần ở trong suy nghĩ của dân chúng đã
bị thần hóa.
Trước mắt, Đông Ly Thuần nắm giữ tam đại quân lửc quan trọng
ở cửa khẩu Nam Lăng, lại có hoàng đế nước láng giềng Kim quốc toàn lực ủng hộ.
Mặc dù quân phản loạn bên trong khổng lồ, nhưng nghe nói đều ở trong bàn tay của
Đông Ly Thuần.
Dân chúng cả Đông Ly quốc đều đồn đãi, bằng thế lực trong
tay Đông Ly Thuần, muốn cướp lấy ngôi vị hoàng đế, đơn giản chính là dễ như trở
bàn tay, luyện binh ở Tây Lăng, sau đó đại quân đi về kinh thành, nhiều nhất chỉ
cần một tháng là có thể thay đổi triều đại.
Đáng tiếc, Đông Ly Thuần lại theo như binh pháp khuyên, vẫn
trấn thủ ở Tây Lăng, thần long không thấy đầu đuôi.
Sở Liên Nhi không hiểu nguyên nhân Đông Ly Thuần đã có ba điều
kiện lớn thiên thời địa lợi nhân hoà, lại vẫn án binh bất động.
Bất quá, nàng cũng không cần biết. Bởi vì nàng cũng là Nê Bồ
Tát [1] qua sông, tự thân khó bảo toàn.
Dọc theo đường đi, Hoa Dung Dung tự xưng là nữ thuộc hạ duy
nhất bên cạnh Đông Ly Thuần luôn không cho nàng sắc mặt tốt nhìn. Đoàn người trừ
Hoa Dung Dung ra, còn có Lăng Bân cùng một phu xe, tất cả mọi người không có
cho nàng sắc mặt tốt nhìn, mơ hồ còn lộ ra cười nhìn có chút hả hê, Sở Liên Nhi
thở dài, Đông Ly Thuần sẽ đối phó nàng thế nào, nàng cũng không ôm hy vọng.
Thừa dịp Hoa Dung Dung đi trong rừng thì nàng cởi túi hương
trên cổ ra, từ trong đổ ra một viên thuốc màu đen, cẩn thận bỏ vào một chỗ nếp
uốn trong cổ áo.
“Đến, cho ta xuống xe.” Xe ngựa dừng lại, Hoa Dung Dung thô
lỗ ném Sở Liên Nhi ra xe ngựa.
Sở Liên Nhi bị chung độc hành hạ toàn thân vô lực nâng lên
con ngươi sắp tan rã, nhìn phủ đệ này, và thủ vệ vẫn đề phòng sâm nghiêm, âm thầm
nuốt nước miếng.
Thân thể bị đẩy nặng nề, “Còn đứng ngây đó làm gì? Còn không
đi vào gặp chủ tử?”
Sở Liên Nhi đầu choáng váng không có phòng bị, cả người té
nhào vào trên đất, kích khởi bụi bậm đầy đất, sặc nàng ho khan liên tiếp.
“Thật vô dụng, nhẹ nhàng đẩy một cái đã như vậy. Thật không
biết chủ tử nhìn trúng ngươi điểm nào.” Hoa Dung Dung mắt lạnh nhìn Sở Liên Nhi
giãy giụa bò dậy trên mặt đất, khinh thường hừ lạnh.
Lăng Bân dọc theo đường đi đều im lặng không lên tiếng thờ ơ
lạnh nhạt nhịn nàng thảm hại, trên mặt nghiêm túc lãnh băng không có chút vẻ mặt
nào.
Sở Liên Nhi biết tình cảnh mình về sau, cắn răng đứng dậy, đợi
nàng thật vất vả mạnh mẽ chịu đựng choáng trong đầu, cùng với vô số sao trong mắt,
từ từ bò dậy thì lại thấy cửa đỏ thẫm bên cạnh được mở ra, mấy tên thị vệ kéo mấy
người cả người là máu đi ra, sau đó hung hăng ném tới giữa đường, vẫn không quên
đạp mấy đá, lớn tiếng quát: “Đây chính là kết quả dám can đảm tự tiện xông vào
phủ.”
Sở Liên Nhi giương mắt nhìn lại, chỉ thấy người trên đất , từng
người một bị chặt đứt tay chân, có còn bị móccon ngươi, có người cả khuôn mặt đều
phỏng, còn có người ngay cả ruột cũng chảy ra.
Máu tanh đầy đất, thân Sở Liên Nhi một mảnh lạnh như băng,
nàng che ngực, quay ngược lại mấy bước, thiếu chút nữa ngã xuống.
Nàng nhìn ruột ngọa nguậy trên đất, hít vào một hơi, nơi cổ
họng khác thường, một búng máu phút chốc xì ra.
Hoa Dung Dung khinh miệt liếc nàng một cái, hừ lạnh: “Thấy
được chưa, đối phó kẻ địch, chúng ta chủ tử luôn luôn cũng không nương tay. Ha
ha, Sở Liên Nhi, ta thật mong đợi kế tiếp ngươi sẽ ứng đắc kết quả.”
Sở Liên Nhi lung la lung lay đứng thẳng người, nàng níu lấy
cổ áo thật chặc, thừa dịp người không chú ý thì từ nếp uốn cổ áo, lấy ra một
viên thuốc thật nhỏ, sau đó bóp ở trong tay thật chặc, nàng nhoẻ miệng, trong mắt
cũng không e ngại, chỉ có khinh miệt cười lạnh.
Hoa Dung Dung giận không thể át, giơ lên bàn tay liền cầm tới,
trong miệng mắng: “Tiện nhân, chết đã đến nơi còn dám mạnh miệng, nhìn ta không
đánh nát miệng của ngươi.”
Sở Liên Nhi muốn tách rời khỏi bàn tay nàng, nhưng thân thể
chậm lụt, không có tránh thoát, bị đánh qua, thân thể không yên, người cũng ngã
xuống đất theo.
Nửa bên mặt nóng rát đau đớn, tê tê, thì ra người khí lực lớn
cũng có chỗ tốt, đánh người đánh đặc biệt đau.
“Đứng lên cho ta, chớ nằm trên đất giả chết.” Hoa Dung Dung
thấy nàng nửa ngày không bò dậy nổi, có chút hoảng hốt, một phen kéo lấy xiêm y
của nàng, mạnh mẽ nói.
Sở Liên Nhi nguyền rủa chết nữ nhân này trong lòng, chịu đựng
choáng mãnh liệt, đi theo sau Hoa Dung Dung, nhìn thủ vệ sâm nghiêm, và cửa lớn
đỏ thắm uy nghiêm lạnh như băng, trong óc nghĩ tới, sau khi Đông Ly Thuần gặp
nàng, cũng sẽ xử trí nàng giống như đối đãi những người này sao?
Nghĩ tới đây, choáng váng đầu lợi hại hơn rồi, bước chân
nàng lảo đảo, mềm nhũn té ở trên đất, một thị vệ đỡ nàng, nàng ngước mắt, người
mặc trang phục màu đen trước mắt, nam tử cầm bảo kiếm trong tay, nàng nhìn rất
quen thuộc, trừng lớn con ngươi càng ngày càng tan rả, nàng chần chờ kêu lên:
“Lý, Lý Hoa, là, là ngươi sao?”
Lý Hoa lạnh lùng, từ trên nhìn xuống Sở Liên Nhi vẻ mặt chật
vật, cười lạnh một tiếng: “Mới thời gian vài ngày, Sở cô nương liền trở thành bộ
dáng này, cuộc sống bên ngoài không tốt qua?”
Sở Liên Nhi cười thảm trong lòng, nguyền rủa chết hỗn trướng
này, thông đồng làm bậy với Đông Ly Thuần, cấu kết với nhau làm việc xấu.
Nàng nắm lòng bàn tay thật chặc, nhếch miệng cười một tiếng:
“Hoàn hảo, nhờ hồng phúc chủ tử nhà ngươi, ta còn lại một hơi.”
Lý Hoa cười lạnh một tiếng: “Muốn gặp chủ tử nhà ta sao? Xin
lỗi, chủ tử đang có chuyện quan trọng, sợ rằng trong thời gian ngắn sẽ không gặp
ngươi.”
Sở Liên Nhi thở phào nhẹ nhỏm, nhưng Lý Hoa lại nói: “Chủ tử
có lệnh, ngươi đã đến rồi liền mang ngươi tới hậu viện. Đi thôi.”
“Hậu viện? Lý Hoa, ngươi nghe lầm rồi, nữ nhân này tự mình
trốn khỏi chủ tử, chủ tử tức giận không dứt, trước tiên đem nàng nhốt vào trong
địa lao mới phải.” Bộ mặt Hoa Dung Dung kinh ngạc.
Lý Hoa lạnh lùng thốt: “Nếu như ngươi không phục lệnh của chủ
tử, tự mình đi hỏi đi.”
“A, hậu viện, hậu viện ở địa phương nào?” Sở Liên Nhi không
nhịn được lên tiếng, hai tay nắm tay áo đến khớp xương cũng trắng bệch. Đông Ly
Thuần không ném nàng vào địa lao, mà là để cho nàng đi hậu viện, hắn muốn xử
trí nàng thế nào?
Đầu càng ngày càng choáng, ngực cũng càng ngày càng phiền muộn,
Sở Liên Nhi cũng nhịn không được nữa, “Oa” một tiếng, từ nơi cổ họng bắn ra một
đạo máu tươi, ói ở thị vệ trên y phục.
Nàng cũng nhịn không được nữa, mềm nhũn té xuống đất.
Lý Hoa bị ói cả người là máu, thúc địa quay ngược lại mấy bước,
nhìn trước ngực vết máu, coi lại nhìn nằm trên mặt đất cũng không nhúc nhích Sở
Liên Nhi, không khỏi đổi sắc mặt nói: “Không thể nào, nhanh như vậy sẽ chết, chủ
tử không phải nói nàng sẽ không dễ dàng chết đi sao?”
Hắn nhẹ nhàng đi tới Sở Liên Nhi trước người, dùng màu đen
mây đen quân giày đá đá thân thể của nàng, Sở Liên Nhi cũng không nhúc nhích,
Lý Hoa gấp gáp rồi, vội vàng hướng người bên cạnh thị vệ phân phó: “Mau, mau
đưa nàng mang tới đi, xem một chút còn có thể không thể cứu.”
Sở Liên Nhi ngất ngất trầm trầm đảm nhiệm hai người thị vệ
giống như kéo người chết một dạng, kéo vào hoàng tử phủ, cánh tay bị bọn họ nắm
hướng phía trước kéo, cặp chân khoác lên trên đường, cấn ở cứng rắn trên thềm
đá, đau vào tim gan.
Nhưng nàng toàn thân cũng nữa không động dậy nổi, chỉ có thể
mặc cho bọn họ giống như đối đãi chó một dạng, vẫn từ đại môn thiên môn kéo vào
nội viện.
“Tốt lắm, để lại ở chỗ này đi.” Một cái thanh âm như thế
nói, Sở Liên Nhi có hạn trong trí nhớ, nghe được đây là Lý Hoa thanh âm, nàng
hãy nói đi, hắn đường đường một hoàng tử phủ thị vệ thống lĩnh, có thể nào khúc
liền làm một người thủ vệ đây? Nguyên lai là cố ý đợi nàng, không trách được
nàng chạy trốn sau, Đông Ly Thuần không có phái người theo đuổi bộ nàng, nguyên
lai là chắc chắc nàng sẽ bị bắt trở lại.
Nàng bị”Đụng” một tiếng ném ở lạnh như băng phiến đá rồi, té
hôn mê đầu, cũng cấn phá bàn tay, sẽ thân phảng phất tán giá tựa như, nàng nằm
trên mặt đất, cũng không nhúc nhích, đảm nhiệm xốc xếch tóc đen xõa, che ở cả
khuôn mặt.
“Các ngươi cũng đi xuống đi, ta đi thông báo chủ tử!” Lý Hoa
lại đá đá Sở Liên Nhi, phát hiện nàng còn có khẩu khí, cũng yên lòng.
“Dạ!”
Cho đến tiếng bước chân đi xa sau, Sở Liên Nhi lúc này mới mạnh
chống đỡ khẩu khí, chống lên thân thể, nhìn chung quanh, bích lục thúy trúc,
tráng lệ hành lang, viện khúc chiết, viện trước nhất phương bích lục ao nước,
thì ra là nơi này là Đông Ly Thuần viện.
Không khỏi cười khổ, không biết lúc này Đông Ly Thuần xử trí
nàng như thế nào?
Trong đầu lại nhớ lại ánh mắt đám người Liễu Nhất Thanh, Mã
Văn Trọng, Lăng Bân, Lý Hoa nhìn nàng, chán ghét, thù hận, còn có khinh thường.
. . . . .
Nàng thật thật muốn biết, trước kia nàng còn làm chuyện xấu
gì, khiến cho bọn làm võ tướng này căm hận như thế?
Nàng nhớ tới Đông Ly Thuần một thân lãnh đạm, hắn không cười
thì như nỏ mạnh làm người ta khó bụi bay diệt, hắn cười như ánh mặt trời ấm,
mang theo ánh sán lung linh.
Nàng liền nghĩ tới mấy người áo đen bị ném ra ngoài như đồ nỏ,
bị chặt đi tay chân cào nát khuôn mặt moi ruột ra ngoài, không khỏi linh hồn
rùng một cái. Ông trời, nàng thế nào xui xẻo như vậy, cư nhiên xuyên qua đến loại
địa phương mặc người chém giết này.
Phía trước có một ao, khẽ dao động, nước xanh xanh, lam lam,
những ngày qua bị Hoa Dung Dung một đường đuổi gấp, cũng chưa tắm một lần, mấy
ngày dầm mưa dãi nắng, trên người bẩn giống tên ăn xin, rất muốn đi tắm. . .
Ngày đã mau tối, Đông Ly Thuần còn chưa xuất hiện.
Có thể hắn đang ở chỗ tối nhìn nàng làm trò cười, hoặc giả
đang xử lý công vụ.
Hoặc giả, hắn đang suy nghĩ, kế tiếp nên xử trí nàng như thế
nào.
Trong đầu không khỏi liền nghĩ tới lời của đại phu: “Người
thi chung khống chế chung độc, ngươi sẽ giống như bị trúng độc. Nhưng một khi
người thi chung thúc giục chung độc phát tác, chung độc sẽ hành hạ ngươi sống
không bằng chết, mỗi ngày miệng phun máu tươi, cuối cùng máu kiệt mà chết.”
Máu kiệt mà chết? Có thể đi, những ngày qua, nàng phun thật
là nhiều máu rồi, hiện tại cũng còn có thể sống, thật đúng là may mắn.
Nàng từ từ bò đến ao bên cạnh, nhìn nước xanh trong hồ, nước
này thật rất trong trẻo, có thể thấy tảng đá ở đáy ao.
“Bùm” một tiếng, nàng đâm đầuvào ao.
Aonày thật rất sâu, mặc dù bên bờ còn có thể thấy rõ tảng đá
đáy ao, nhưng, một đầu ghim xuống, mới phát hiện, độ sâu nước ao, sâu đến mấy
mét.
Muốn giãy giụa, nhưng, lực bất tòng tâm.
Vì vậy, Sở Liên Nhi từ từ nhắm hai mắt lại, mặc nước ao rót
vào tai mũi, lại từ trong lỗ mũi rót vào trong phổi, nàng không thể hít thở, ai
kêu nàng không biết bơi đây?
Coi như biết bơi, chỉ sợ cũng không làm nên chuyện gì .
. . . . . .
Một mảnh trong trẻo lạnh lùng sâu sắc, Sở Liên Nhi ở trong
thế giới lạnh như băng không che không cản này, cảm nhận được tử vong đã vô
cùng gần nàng. Nước lạnh như băng bao quanh nàng, không hơi không tiếng, nước gợn
ôn ôn nhu nhu rót đầy cả thân thể, sát khí vô cùng dần dần ép hướng nàng, nàng
không tự chủ được chìm trong nước, ý thức dần dần bay xa. . . .
. . . . . .
Cảm thấy toàn thân bị đưa thân vào trong một thế giới âm u,
không biết là người nào đang dùng lực chèn ép nàng, bụng và lồng ngực của nàng
bị ép thật khó chịu, trong lổ mũi, trong miệng, bị buộc sặc ra rất nhiều chất lỏng
lạnh như băng, không biết là người nào đang vỗ vào mặt của nàng, thật là đau.
Bên tai có người đang nói chuyện,giọng nói rất gấp, rất hung
ác , hắn nói rất nhanh, nàng không nghe rõ ràng, sau đó, lại một loạt tiếng bước
chân vang, nàng cảm giác thân thể bị ôm lấy, như cưỡi mây về gió, cảm thụ thấy
không khí lạnh như băng.
Nữa sau đó, nàng cảm thấy bị đắp ở trong hải dương ấm áp, đuổi
đi lạnh lẽo, toàn thân thật thoải mái, như khi rất nhỏ còn chưa ra đời, nàng cuốn
rúc vào trong bụng mẫu thân, có nước ối ấm áp bao quanh, cảm nhận được quan tâm
và che chở đầy đủ của mẫu thân đối với mình, có thể an tâm ngọt ngào ngủ. . .
. . . . . . . . .
Từ trong ngủ say thật sâu tỉnh lại, bên tai luôn có thanh âm
kỳ kỳ quái quái đang gọi nàng, tổng có người ở bên tai nói chuyện, có khí
phách, có thở dài, còn có tức giận. . . Sở Liên Nhi vẫn ngủ thật sâu, chăn thật
thoải mái, thật mềm mại, không có nhấp nhô run rẩy, không có giường nhỏ đến cả
người cũng không dám lật, Sở Liên Nhi cuốn thân thể thành một đoàn, như trẻ nít
sống ở trong bụng mẫu thân, thoải mái nhắm hai mắt, hung hăng ngủ thoải mái.
Cho đến cánh môi có xúc cảm vô cùng mềm mại vô cùng ấm áp,
mang theo mùi quen thuộc.
Nàng như thế nào cảm giác có cổ mùi thơm nhàn nhạt xâm nhập
trong mũi.
Cổ mùi thơm này rất đặc biệt, là mùi thơm ngát nhàn nhạt,
mang theo vị cỏ xanh, lại có chứa mùi vị sảng khoái nào đó. Không nói ra cảm
giác, mùi thơm rất quen thuộc, quen thuộc đến như muốn chết, cũng không thể
quên mất đây là mùi thơm cơ thể đặc biệt của người nào.
Sẽ là hắn sao?
Không phải, nếu quả thật là hắn, nàng có thể nào ngủ thoải
mái như thế.
Không tự chủ được mở ra con ngươi mê hoặc, liền thấy gương mặt
phóng đại trước mắt, gương mặt này nàng chưa từng thấy. Không khỏi giật mình,
nàng đẩy ra hắn, người cũng ngồi dậy theo. Nhưng không ngờ đầu truyền đến mãnh
liệt choáng, thân thể nặng nề té xuống.
Không đau đớn như tưởng tượng, là một đôi tay có lực đỡ
nàng, Sở Liên Nhi nhìn người trước mắt, sững sờ đặt câu hỏi: “Ngươi là ai?”
Nam tử ngớ ngẩn, con ngươi thay đổi, cuối cùng, hắn nhẹ
nhàng mở miệng: “Ta là Đông Ly Thuần!”
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1] Nê Bồ Tát: nhân vật đưa lời tiên tri Thành cũng Phong
Vân, bại cũng Phong Vân cho Hùng Bá trong phim Phong Vân.