Dáng dấp của hắn nhìn rất đẹp, mày kiếm khéo léo thật dài,
giống như vẽ ra, mắt đẹp hẹp dài, như bảo thạch, đen trầm lóe sáng, sống mũi thẳng
đứng, ôm trọn đôi môi hồng diễm, tươi ướt át, giọng nói của hắn thoải mái trong
trẻo, dễ nghe cực kỳ.
Nam tử ưu nhã giống như bạch mã hoàng tử trong truyện trước
mắt này, cư nhiên chính là Đông Ly Thuần?
Sở Liên Nhi cảm thấy đầu dường như muốn nổ tung, trong lòng
thật sợ, hoảng sợ, sợ, còn có nhiều hơn thất vọng.
Bởi vì chung độc, nàng cũng không nhớ tới diện mạo của Đông
Ly Thuần. Mặt mũi trước mắt này dị thường quen thuộc, chính là Thành Vân chung
đụng cực kỳ hoà hợp với nàng.
Đông Ly Thuần trong ấn tượng, một thân ưu nhã, quý khí xa
cách, luôn là nửa rũ mắt theo thòi quen, từ trong tay nàng nhận lấy ly ngọc
tinh xảo, rủ xuống lông mày mắt hẹp, ưu nhã khẽ gắt một hớp, sau đó xúc miệng rồi,
lại đưa cho nàng, vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng, như sương trắng mùa thu, thuần
khiết, rồi lại băng hàn.
Hắn đưa ly ngọc cho nàng rồi, sẽ nhàn nhạt phân phó: “Truyền
lệnh.” Thanh âm của hắn vĩnh viễn trong trẻo lạnh lùng, mang theo lãnh đạm xa
cách, tư thái cao cao tại thượng, lại thiên kinh địa nghĩa.
Hắn luôn thích dùng ánh mắt kiêu ngạo nhìn chằm chằm nàng,
sau đó phân phó nàng làm việc.
Mà Thành Vân, hắn luôn hướng nàng ôn nhu cười yếu ớt, sau đó
dùng con ngươi nhu tình như nước nhìn chằm chằm nàng, sáng sớm mỗi ngày, hắn
luôn nhận lấy ly ngọc từ trong tay nha hoàn, tự mình đưa tới bên mép nàng,
thanh âm dãn nhẹ, tư thái yêu thương: “Liên Nhi, súc miệng.”
Đông Ly Thuần trong trẻo lạnh lùng, lãnh khốc âm ngoan, đối
với nàng cho tới bây giờ đều là chán ghét và khinh thường.
Mà Thành Vân, mặc dù cũng âm ngoan sắc bén, đối với nàng
nàng cũng là ôn nhu và che chở sinh ra từ trong xương.
Trong thời gian ở chung với Thành Vân, nàng rốt cuộc vượt
qua trong mâu thuẫn hoảng sợ và vui sướng.
Mắt hẹp ôn nhu của Thành Vân, khuôn mặt nhu hoà kia, luôn
thích thân mật nỉ non ở bên tai nàng, bao nhiêu ban đêm, Thành Vân giao triền
như si như say với cơ thể nàng, nàng cỡ nào hi vọng hắn thật gọi Thành Vân.
Đáng tiếc, Thành Vân căn bản cũng không tồn tại trên đời
này, Thành Vân, chẳng qua là ảo ảnh trong lòng nàng mà thôi.
Đông Ly Thuần, hắn có thể nào hèn hạ như thế, khiến cho mơ ước
của nàng tan vỡ.
“Liên Nhi.” Đông Ly Thuần lên tiếng.
Sở Liên Nhi thu hồi con ngươi ngây ngô si, nhìn hắn trước mắt,
con ngươi ôn nhu như cũ, khuôn mặt nhu tình như nước, và động tác êm ái, trong
tay hắn chẳng biết lúc nào bưng một chén thuốc, bên người hắn, một nha hoàn
cung kính đứng thẳng.
“Liên Nhi, đại phu nói thân ngươi cực độ suy yếu, uống thuốc.”
Thanh âm của hắn mang theo ôn nhu không thể bỏ qua.
Sở Liên Nhi theo dõi con ngươi hẹp dài của hắn thật lâu, bỗng
dưng một phát bắt được hắn, chu môi: “Thành Vân, tại sao muốn giả trang Đông Ly
Thuần?”
Hắn nhìn nàng, con ngươi như đứng lại, nửa ngày không động.
Sở Liên Nhi lại nói: “Thành Vân, ngươi là ăn no rỗi việc, tại
sao muốn giả trang Đông Ly Thuần, rất nguy hiểm, ngươi có biết hay không.”
Nha hoàn bên người không nhịn được mở miệng: “Cô nương, công
tử nhà ta là Nhị hoàng tử, không phải là giả trang .”
Con ngươi Sở Liên Nhi ngẩn ngơ, nhìn hắn trước mắt, hắn cũng
đang đang nhìn mình, con ngươi đen trầm, không có bất kỳ tâm tình.
Giống như trái tim bị đào một góc, thất bại trống không, đau
không chịu nổi. Sở Liên Nhi ngây ngốc nhìn Đông Ly Thuần mặt không chút thay đổi,
hắn không phải là Thành Vân, không phải là Thành Vân yêu nàng cưng chìu nàng lại
thương nàng. Hắn làĐông Ly Thuần thù hận nàng, một mực lợi dụng nàng .
Chợt cảm giác trái tim rối loạn, nàng buồn cười, cười mình
là con đà điểu, rõ ràng trong lòng đã sớm biết cõi đời này căn bản không có
Thành Vân tồn tại, lại vẫn lừa mình dối người, nhận định Thành Vân là tồn tại.
Cảm giác tựa như khi còn bé, mẫu thân bận rộn nhiều việc, luôn
không thể rút ra thời gian rãnh cùng nàng qua sinh nhật. Mỗi lần nàng phong trần
mệt mỏi trở lại, luôn giải thích với nàng đang tức giận là: “Hôm nay mẹ bị con
cọp lớn bắt được rồi, thiếu chút nữa liền không thể thoát thân ra được, thật
may là mẹ đào thoát. Liên Nhi, xin lỗi, mẹ không có kịp thời chạy về chúc mừng
sinh nhật con.”
Khi đó nàng năm tuổi đã biết con cọp lớn chỉ trong vườn thú
mới có, biết rõ mẹ là đang dối gạt nàng, lại vẫn nói theo mẹ: “Con cọp lớn thật
ghê tởm, mẹ, về sau mẹ nhất định phải cẩn thận.” Sau đó, mẹ sẽ mặt cảm động áy
náy ôm nàng mãnh liệt hôn, trong miệng nói: “Liên Nhi của mẹ thật hiểu chuyện,
mẹ thật vui vẻ.”
Sau đó, nàng cũng ôm mẹ, cố làm vui vẻ.
Biết rõ mẹ đang gạt nàng, nhưng Sở Liên Nhi vẫn thích sống ở
trong thế giới cổ tích.
Nàng biết rõ Thành Vân chính là Đông Ly Thuần, vẫn hi vọng
Thành Vân không phải là hắn.
Đáng tiếc, mộng của nàng, vẫn không cách nào tiếp tục, bị
nha hoàn ghê tởm này vô tình đánh nát.
Sở Liên Nhi nhìn chằm chằm nha hoàn này, hung tợn: “Mắt ngươi
mù, ai nói hắn là Đông Ly Thuần, hắn là Thành Vân, có biết hay không?” Giống
như đang nói với mình, rồi lại không thuyết phục được mình, Thành Vân trước mặt
mơ hồ, khuôn mặt lạnh như băng âm chí của Đông Ly Thuần xuất hiện ở trước mắt,
cũng vung không ra nữa. Nàng muốn mở to mắt nhìn kỹ Thành Vân, nhưng thế nào
ngay cả mặt của Đông Ly Thuần cũng mơ hồ theo.
“Liên Nhi, Liên Nhi, ngươi làm sao vậy?” Là ai đang gọi
nàng? Thanh âm nóng nảy, mang theo lo lắng, Sở Liên Nhi chợt cười một tiếng, nắm
tay của hắn thật chặc, nỉ non: “Ngươi không phải là Đông Ly Thuần, ngươi là
Thành Vân? Đúng không, ngươi là Thành Vân.”
Đối phương trầm mặc một hồi, thật lâu, hắn mới mở miệng: “Nếu
như ngươi hi vọng ta là Thành Vân, như vậy ta chính là.”
Sở Liên Nhi thở phào nhẹ nhỏm, giống như tâm nguyện đạt
thành, mang theo cười ngọt ngào chìm vào mộng đẹp.
. . . . . . . . . . .
Giường hẹp mềm mại, chăn thư thích nhu hòa, lần này nàng ngủ
rất say, rốt cục đạt thành mong muốn, Thành Vân của nàng không có biến mất, như
cũ trở lại bên người nàng, nàng ngủ thật ngon.
Nàng nhìn thấy Thành Vân đang thổi tiêu, bài hát nghe rất cảm
động, hắn thỉnh thoảng còn hướng nàng cười một tiếng, nụ cười cực kỳ xinh đẹp,
nàng còn chứng kiến hắn đi về phía nàng, ôm nàng, sau đó, hôn môi của nàng, môi
của hắn thật mềm mại, mang theo hương thơm cỏ xanh, từng chút chui vào trong
mũi, nàng thoải mái nhắm mắt lại, hưởng thụ rung động hắn cho nàng.
Xúc giác vô cùng mềm mãi, dần dần vểnh mở đôi môi của nàng,
đầu lưỡi ấm áp chui vào trong miệng của nàng, khuấy động ở trong miệng nàng,
tay của hắn rất không an phận chui vào y phục của nàng, cách áo lót, kéo nắm mềm
mại trước ngực, thân thể nàng khẽ run, toàn thân bị buộc làm cho tê dại khó nhịn,
nàng kìm lòng không được uốn éo người, hai tay len lén vòng lên cổ của hắn,
nàng nhắm mắt, thân thể tựa vào hắn. Hưởng thụ cảm giác mất hồn hắn cho nàng.
Bên tai nghe được hắn gầm nhẹ một tiếng, sau đó hắn hôn sâu
hơn, thẳng hôn nàng không thở nổi, hắn cỡi ra y phục trên người nàng, hai chân
bị hắn tách ra, sau đó, hắn động thân, mãnh liệt tiến vào nàng.
Dị thể đâm vào, trong cơ thể thư trống cuồng nhiệt dục hỏa,
nàng kìm lòng không được rên rỉ lên tiếng, động tác của hắn rất ôn nhu, cẩn thận,
chỉ sợ làm thương nàng, nhưng, nàng thích hắn mãnh liệt tiến vào, dùng tốc độ
càng thêm mãnh liệt —- nàng rất muốn hắn yêu nàng.
Nàng khẩn cấp chủ động, kích thích hắn, vì vậy hắn không còn
ôn nhu, mà là tăng nhanh tốc độ, giống như tướng sĩ đấu tranh anh dũng, tùy ý
luật động ở trên người nàng.
Thân thể đã sớm quen thuộc tình dục theo động tác của hắn mà
nhẹ nhàng nhảy múa, Sở Liên Nhi không nhịn được thở gấp lên tiếng, theo tiến vào
càng ngày càng mãnh liệt của hắn, nàng bắt đầu thét chói tai: “Thành Vân. . . .
. .”
Thành Vân lập tức cứng lại, giống như bị điểm huyệt đạo.
Đang phiêu đãng ở tận trời, lập tức bị buộc hạ xuống, Sở
Liên Nhi tức giận, mở ra con ngươi, chất vấn hắn: “Tại sao chợt ngừng. . . .”
“Ngươi. . . . . .” Giống như bị điểm huyệt câm, Sở Liên Nhi
há to miệng, sắc mặt Thành Vân khó coi, đen đen xanh xanh, nàng ngoan ngoãn câm
miệng, không kịp quần áo mình xốc xếch, nàng chần chờ vươn tay, vuốt ve gương mặt
tuấn tú của hắn, lắp bắp nói: “Thế nào? Ngươi thật giống như không vui bộ dạng.”
Hắn nhẹ nhàng rời tay của nàng, lật người qua nàng, nâng
chăn đậy thân thể mềm mại của nàng, sau đó xuống giường, sửa sang lại y phục
trên người.
Sở Liên Nhi đứng người dậy, luống cuống nhìn hắn: “Thành
Vân, ngươi đang tức giận!” Mặc dù hắn không có sưng mặt lên, cũng không có hung
thần ác sát trừng nàng, nhưng nàng chính là cảm giác được, hắn đang tức giận.
Cắn môi, nàng luống cuống nhìn hắn để ý tốt y phục rồi, từ
trên bàn bưng chén qua đưa tới bên mép nàng.
“Đây là cái gì?” Nàng nhìn chằm chằm nước thuốc đen như mực
trong chén, một cổ vị đắng nồng nặc truyền vào trong mũi, nàng ghét cau mày.
“Thuốc, đại phu nói dinh dưỡng của ngươi không đầy đủ, mất.
. . Thể chất suy yếu, phải uống thuốc bổ nhiều chút.”
“Thân thể của ta rất tốt, ta không muốn uống.” Nàng xoay đầu
qua một bên.
Một bàn tay xoay mặt của nàng, sau đó, thuốc lại đưa tới bên
mép nàng, nàng cắn môi, nhìn Thành Vân mặt không chút thay đổi, ngoan ngoãn đem
thuốc uống.
Thuốc đắng tiến vào nơi cổ họng, đắng buồn nôn, nàng nôn
khan một tiếng, thật là muốn ói.
Một khối đường trắng muốt đưa tới bên mép, nàng không chút
do dự há mồm ngậm, mùi vị ngọt chua lan tràn ở khoang miệng, áp đảo đắng đầy
trong miệng.
Nàng cắn đường, hướng hắn cười cười: “Cám ơn ngươi, Thành
Vân.”
Thành Vân vẫn mặt không chút thay đổi, hắn cầm chén để qua một
bên, sau đó, thay nàng kéo y phục trượt đến dưới bờ vai, Lúc này Sở Liên Nhi mới
phát hiện, y phục của mình sớm bị tróc tuột đến dưới bờ vai, lộ ra cánh tay ngọc
tuyết trắng cùng xuân quang trước ngực.
Trên mặt bay qua một đám mây đỏ, nàng kéo y phục thật nhanh,
sau đó dùng chăn bao thân thể thật chặc, chỉ lộ ra một cái đầu.
Đem động tác của nàng nhìn ở trong mắt, Thành Vân rũ con
ngươi, lông mi thật dài chớp chớp, hắn đứng dậy, đi hai bước, lại dừng, quay đầu,
nói với nàng: “Đói bụng rồi chứ, ta bảo người làm múc ít thức ăn cho ngươi.”
Nhìn thân ảnh thon dài của hắn biến mất ở sau tấm bình phong
xanh biếc mai hoa đón xuân, Sở Liên Nhi dúi đầu vào trong chăn.
Làm sao bây giờ? Thành Vân tức giận.
. . . . . . . . . . .
Đại phu lại tới chẩn mạch cho nàng mấy lần, sau đó lại nói
thân thể còn rất yếu, cần nằm trên giường nghỉ ngơi…, rồi rời đi. Nha hoàn hầu
hạ nàng gọi Xuân Hồng, một cô gái không nói nhiều nhưng làm việc lưu loát.
Không biết là cá tính nàng cứng nhắc, hay là xem lời của đại
phu như thành thánh chỉ, một ngày ba chén thuốc, bất kể Sở Liên Nhi cầu khẩn thế
nào cũng không được.
Thành Vân giống như biến mất, liên tiếp hai ngày cũng không
tới trong phòng nàng, Sở Liên Nhi thở phào nhẹ nhỏm, trong lòng lại mất mác,
nàng không hiểu mình rốt cuộc thế nào, chỉ có thể làm bộ như đà điểu chẳng quan
tâm, trải qua cuộc sống quần áo tới đưa tay cơm tới há mồm.
Chung độc trong cơ thể vẫn không có phát tác, Sở Liên Nhi
yên lòng, cảm giác thể lực khôi phục không sai biệt lắm, nàng rốt cục có thể xuống
giường đi lại .
Sắp tháng sáu rồi, thành Tây Lăng đã bắt đầu nóng, trừ sáng
tối còn có chút lạnh lẽo ra, buổi trưa đã mặc vào quần áo mùa hè xinh đẹp.
Nha hoàn Xuân Hồng nói với nàng, chủ tử mời nàng đến phòng
trước dùng bữa.
Lần đầu tiên xuất hiện ở địa phương ngoài phòng, lúc này Sở
Liên Nhi mới phát hiện, kiến trúc Tây Lăng điển nhã tinh xảo. Hành lang khép
léo, khúc chiết mà sâu u, vườn hoa xinh đẹp, mặc dù không lớn, lại bố trí mỹ
quan hào phóng, Mùi vị vườn Giang Nam vô cùng nồng hậu, ngay cả bọn nha hoàn
trong phủ đi bộ cũng lướt nhẹ trên đất, trên mặt mang mỉm cười điềm tĩnh thanh
thản, ôn nhu nhẵn nhụi như nước.
Ngay cả Xuân Hồng cũng là ôn nhu yếu ớt, tư thái đi bộ,
gióng nói chuyện, mềm giọng khả ái.
Sở Liên Nhi luôn luôn cẩu thả cũng không nhịn được nói nhỏ
nhẻ, đi bộ bước nhỏ bước nhỏ .
Xuyên qua một hành lang dài dáng dấp cong cong, lại đi qua
hai vườn hoa, mới tiến vào phòng trước, dọc theo đường đi, thỉnh thoảng có hai
ba nha hoàn đi qua bên ngoài, cũng không thấy những sinh vật nam khác phái.
Sở Liên Nhi yên lòng, đi theo sau lưng Xuân Hồng, đi tới
phòng trước, Thành Vân đã ngồi ở trước bàn, tóc buộc thành một bó, dùng sợi tơ
màu trắng cài chặt, trên người mặc áo bào trắng thêu đồng tiền đơn giản, ngồi
ngay ngắn ở trước bàn ăn, ưu nhã lại quý khí. Hắn nhìn thấy Sở Liên Nhi rồi,
con ngươi chặt chẽ nhìn chằm chằm nàng.
Sở Liên Nhi bị hắn chằm chằm không tự tại cực kỳ, không nhịn
được kéo quần áo mùa hè mới mặc trên người, hỏi: “Thế nào, y phục này khó coi
sao?”
Thành Vân thu hồi ánh mắt, nhàn nhạt nói: “Nhìn rất đẹp. Chẳng
qua là mặc ít như thế, cũng không sợ cảm lạnh.” Vừa nói, hắn quét Xuân Hồng một
cái.
Xuân Hồng vội vàng nói: “Công tử, khí trời bắt đầu nóng bức,
các tiểu thư trong thành đã sớm mặc vào y phục mùa hè.”
Sở Liên Nhi mãnh liệt gật đầu, phụ họa lời của Xuân Hồng.
Sắc mặt Thành Vân vẫn khó coi, “Lộ quá nhiều, thân ngươi vẫn
chưa có hoàn toàn khoẻ.”
Sở Liên Nhi ngẩn người, cúi đầu nhìn y phục trên người một
cái, trong tủ quần áo có thật nhiều y phục, màu sắc loại nào đều có, nàng lựa bộ
váy màu xanh biếc liền người này, nơi nào lộ? Chỉ bất quá cổ áo trước ngực mở
hơi thấp mà thôi, nhưng chẳng qua là lộ chút da thịt. Y phục mềm mại rất tốt,
cũng rất vừa người, trừ phi khom lưng, nếu không căn bản là không thấy được bất
kỳ xuân sắc. Nha hoàn trong phủ đều mặc thế này, so với nàng còn lộ hơn.
Nàng tự động mà xem lời của hắn như biểu hiện quan tâm nàng,
vì vậy hướng hắn cười cười: “Khí trời nóng như vậy, không có gì đáng ngại.”
Thành Vân không lên tiếng nữa, để cho nàng ngồi xuống dùng bữa.
Sở Liên Nhi nhìn trước bàn chỉ còn lại một vị trí, nàng cắn
môi, đi tới trước người hắn ngồi xuống, sau đó di động ghế xích qua bên cạnh.
Ánh mắt Thành Vân nhìn tới đây, nàng vội vàng giải thích:
“Trời nóng nực, quá chen lấn không tốt.”
Thành Vân không có nói cái gì nữa, chẳng qua là phân phó nha
hoàn hầu bên cạnh: “Truyền lệnh.”
Kinh tế Tây Lăng tuyệt đối tốt hơn Nam Lăng, trên bàn bày
vài món ăn, hương vị phối hợp, màu sắc cũng đẹp, chọc ngón trỏ Sở Liên Nhi động,
nhưng nàng thấy Thành Vân ưu nhã chấp đũa, lại ưu nhã đưa vào trong miệng, xem
xét lại mình, tựa như quỷ đói đầu thai, không khỏi đỏ mặt lên, vội vàng thả chậm
tốc độ, học dáng vẻ thục nữ dùng cơm.
“Dùng xong cơm rồi, Xuân Hồng dẫn ngươi làm quen hoàn cảnh
trong phủ một chút, buổi tối ta trở về dùng bữa với ngươi nữa.” Làm thục nữ, lại
thua ở trong món ăn ngon miệng, Sở Liên Nhi bỏ qua tình tiết thục nữ, lại ăn ngấu
nghiến.
Đợi nàng ăn không sai biệt lắm rồi thả chậm tốc độ, Thành
Vân đã cầm lên khăn tuyết trắng nha hoàn đưa lau lau miệng, nói với nàng như thế.
Trong miệng có đồ không thể nói chuyện, điểm này Sở Liên Nhi
vẫn biết, nàng vừa nuốt món ăn, vừa phồng má gật đầu.
“Thành Vân, Thành Kiều đâu? Hắn không phải là thị đồng của
ngươi sao? Sao không đi theo bên cạnh ngươi?” Ngay cả Lăng Bân đều ở bên cạnh hắn,
vì sao không thấy Thành Kiều?
Thanh âm Thành Vân nhàn nhạt: “Ta đã cho hắn ở Nam Lăng sung
quân .”
“Sung, sung quân?” Sở Liên Nhi cà lăm hỏi: “Tại sao muốn
sung quân, Đông Ly quốc không phải là quy định nam tử không tới mười tám, không
thể sung quân sao?”
“Đó là ngoại lệ.” Thành Vân quét nàng một cái, “Hắn không có
hoàn thành nhiệm vụ ta cho hắn, dĩ nhiên phải bị trừng phạt.”
“Nhiệm vụ?” Tim Sở Liên Nhi hoảng hốt, dự cảm xấu khiến cho
nàng bật thốt lên hỏi ra: “Hắn không hoàn thành nhiệm vụ gì? Đáng giá ngươi
nóng tính như thế.”
Thành Vân nhìn nàng, ánh mắt mang theo khiến trách: “Hắn
không có trông ngươi tốt.”
Sở Liên Nhi giống như bị đánh một quyền, đau khó chịu, một hồi
lâu, nàng mới thốt ra lời nói: “Cũng bởi vì ta tự mình chạy trốn, cho nên,
ngươi trách tội trên người hắn?”
Thành Vân không nói gì, coi như là cam chịu.
Sở Liên Nhi cắn môi, ngước mắt, nhìn hắn, “Thành Vân, là một
mình ta chạy trốn, không liên quan chuyện Thành Kiều, ngươi, ngươi bỏ qua cho hắn,
được không?”
Thành Vân vẫn không có lên tiếng.
Sở Liên Nhi nóng nảy, mềm thanh âm cầu nói: “Thật xin lỗi, về
sau ta không bao giờ chạy trốn nữa.”
Ánh mắt Thành Vân nhìn tới đây.
Sở Liên Nhi cắn răng, “Ngươi rốt cuộc muốn như thế nào nha,
rõ ràng là lỗi một mình ta, ngươi phải xử phạt, xử phạt ta là được, vì sao phải
liên luỵ người không liên quan đây? Ngươi không phải là muốn hoàn thành bá nghiệp
sao? Ngươi đối đãi người bên cạnh như vậy, chẳng phải rét lạnh lòng của bọn họ?”
Ánh mắt Thành Vân lấp lánh nhìn nàng, trầm giọng nói: “Nếu
như ta thả hắn, ngươi sẽ không chạy trốn nữa?”
Hô hấp nhất thời hít thở không thông, Sở Liên Nhi nhìn hắn,
tròng mắt của hắn đen kịt, không nhìn ra suy nghĩ.
Thành Vân tỉ mỉ nhìn chòng chọc nàng một lát, hắn rũ xuống
con ngươi, thanh âm không khỏi lạnh lùng: “Hắn đã nhận tội, đã không cần thiết
kêu hắn về bên người nữa.”
Sở Liên Nhi hít sâu một cái, nói: “Ta đáp ứng ngươi, về sau
ta sẽ không trốn nữa.”
Thành Vân nhìn nàng, Sở Liên Nhi cũng nhìn lại hắn.
Hắn bỗng dưng mím môi cười một tiếng, ánh mắt bắt đầu tiết
trời ấm lại, như tuyết đọng bị mặt trời hòa tan, dần dần mất đi lãnh đạm, hắn
nhẹ nhàng cười một tiếng với nàng: “Nhớ kỹ lời hứa của ngươi.”
Sở Liên Nhi máy móc gật gật đầu, chỉ cần hắn vĩnh viễn là
Thành Vân của nàng, nàng cũng sẽ không chạy trốn.