Kể từ ngày hôm đó,
bệnh tình của Dạ Kim Ngọc càng thêm trầm trọng, lúc nào nàng cũng la hét nói rằng Nguyệt Vô Ưu đến đòi mạng nàng. Những người hầu không hề nhận
biết Nguyệt Vô Ưu là ai, cũng không báo cho Trần thị biết tình trạng
hiện giờ của Dạ Kim Ngọc, Trần thị cũng chẳng chú ý đến nàng. Đến khi
Trần thị biết chuyện thì đã muộn, sự việc đã truyền khắp Dạ gia.
- Ngươi nói Dạ Kim Ngọc nhìn thấy Nguyệt Vô Ưu?
Liễu thị đưa mắt nghi ngờ hỏi lại Lâm bà bà.
- Dạ, đại tiểu thư vì sợ Nguyệt Vô Ưu đến đòi mạng, không dám ngủ nhiều ngày rồi…
Liễu thị bật cười.
- Trần thị xử lý thế nào?
- Trần thị nhiều ngày đóng cửa tịnh tu, đến hôm nay mới biết chuyện liền ra lệnh ngăn lại tin đồn.
- Hừ, bây giờ mới lo ngăn chặn đã muộn rồi. Ngươi hãy đem chuyện này
truyền xa hơn cho ta. Để cho người khác biết Nguyệt Vô Ưu là ai…
Ánh mắt Liễu thị lóe lên âm hiểm.
- Nhất định phải lọt vào tai Dạ Minh Thành. Không biết khi đó hắn sẽ suy nghĩ thế nào…
Lâm bà bà lo lắng ngập ngừng:
- Phu nhân, nếu để Trần thị biết được…
Liễu thị bỏ qua không nghe, hả hê nói:
- Hừ, bây giờ ả có thể làm gì được ta? Địa vị của ả bây giờ đã không còn
như ngày xưa nữa. Thánh mẫu? Ha ha… Từ ngày tội lỗi Dạ Kim Ngọc bị phơi
bày, đã kết thúc rồi…
Vì bị Dạ Kim Ngọc liên lụy, danh tiếng của
Trần thị bị sụt giảm thê thảm, tuy vẫn còn nhiều người tin tưởng tiếp
tục ủng hộ, nhưng thật sự không thể so với trước kia nữa.
- Hai đứa con của ả, một điên, một bỏ nhà biệt tích, có thể so với Kim Lan của ta sao?
Một năm trước, Dạ Kim Lan đã được gả cho hầu gia Trương Thiện Hào làm bình
thê, trở thành hầu tước phu nhân. Với sắc đẹp và tài trí của mình, Dạ
Kim Lan đã hoàn toàn làm lung lạc Trương Thiện Hào, làm hắn không thèm
ngó ngàng đến những nữ nhân trong phủ khác, kể cả Hồ Ngọc Xuyến, thê tử
hơn chục năm của hắn.
Biết được Dạ Kim Lan được sủng ái như thế,
Liễu thị vô cùng thích chí, chẳng để tâm đến việc Hồ Ngọc Xuyến vì bị
thất sủng mà mang lòng căm thù. Dù sao Hồ Ngọc Xuyến tuổi đã cao, tâm
của Trương Thiện Hào lại bị Dạ Kim Lan nắm giữ, còn có thể gây ra chuyện lớn gì.
Nghĩ tới Dạ Kim Lan, nữ nhi xuất sắc của mình, Liễu thị
cảm thấy tự hào dào dạt, rồi lại nhớ tới vấn đề Dạ Kim Lan gả đi đến giờ vẫn không mang thai thì sa sầm nét mặt. Chỉ tới khi Dạ Kim Lan sinh
được cho Trương gia một đứa con nối dỗi tông đường thì địa vị của nàng ở Trương gia mới thật sự vững chắc được.
- Lâm bà bà, ta bảo bà kiếm vài đơn thuốc mang thai cho Kim Lan đến giờ ra sao rồi?
Lâm bà bà thấy Liễu thị đột ngột thay đổi đề tài thì bất ngờ, nhưng liền tỉnh táo đáp lại:
- Bẩm phu nhân, lão nô đã tìm được vài đơn thuốc… cũng đã lén đưa cho tiểu thư rồi. Dù sao, tiểu thư cũng còn trẻ…
Liễu thị nghe xong buông lõng tâm tình.
- Ừ, muốn thấy tác dụng cũng phải chờ một thời gian. Chỉ mong Kim Lan mau chóng thụ thai thì tốt…
Dạ Kim Lan trở nên vững mạnh thì địa vị của Liễu thị ở Dạ gia mới nâng cao lên được.
…
An Tường viện.
Rầm
- Ngươi nói cái gì?
Trần thị hắt tay làm đồ vật trên bàn rơi hết xuống đất, trừng mắt nhìn Thư bà bà chất vấn.
Thư bà bà run rẫy ro rúm người lại, đáp:
- Tin… tin đồn về Nguyệt Vô Ưu đã lan khắp nơi rồi… Không biết ai đã để lộ việc năm xưa ra…
Trần thị nheo mắt đầy nguy hiểm.
- Nói vậy, ai cũng đã biết?
Thư bà bà sợ hãi quỳ xuống van xin:
- Đại phu nhân, sẽ không ai tin vào tin đồn thất thiệt đó đâu. Đại phu
nhân trước giờ là bậc thiện nhân, làm sao có thể làm ra chuyện ác đó…
Thư bà bà dù không phải tì nữ của Trần thị mang từ nhà mẹ đẻ theo, nhưng đã hầu cận hơn hai mươi năm, sự kiện Nguyệt Vô Ưu xảy ra mười mấy năm về
trước, đương nhiên bà ta cũng biết rành mạch. Chỉ là, Thư bà bà chưa
từng nghĩ đến việc Trần thị mới là người đứng sau chủ mưu tất cả.
Trần thị chính là bậc thánh nhân mà Thư bà bà luôn sùng kính.
Kể từ khi Dạ Kim Ngọc bị hưu và phát bệnh điên, Trần thị đã thay đổi. Bề
ngoài, vẫn hành xử như cũ, nhưng mỗi khi cánh cửa được khép lại, Trần
thị mới bộc lộ cơn thịnh nộ của mình. Lúc đầu, Thư bà bà cảm thông vì
nghĩ rằng Trần thị đang bị áp lực đè nén phải giải tỏa, không ngờ rằng
Trần thị càng lúc càng thay đổi tính tình. Bây giờ, bộ mặt hiền hòa cho
muôn người tôn kính kia càng lúc càng trở nên vặn vẹo độc ác.
- Đại… đại phu nhân… lão nô sợ rằng lão gia đã nghe được tin đồn kia…
Trần thị hừ lạnh.
- Tin đồn? Tin đồn gì? Nói rằng ta là người đã hại Nguyệt Vô Ưu? Hay là
người độc ác giết người không chớp mắt? Dạ Minh Thành? Hắn biết được thì sao? Hắn có thể làm gì được ta?
Thư bà bà cúi gầm mặt xuống đất, hai mắt trừng lớn không tin được, mồ hôi rơi ra như tắm.
Đại phu nhân nói gì? Nàng đang thừa nhận tội lỗi của mình hay sao? Chẳng
lẽ, mọi việc thật sự là do nàng làm? Thư bà bà không dám tin vào tai của mình nữa.
Trần thị cười cay nghiệt.
- Hừ, việc này chắc
chắn là do ả tiện nhân Liễu thị bày trò. Ả nghĩ rằng ta dễ bị đánh bại
tới vậy sao? Những năm qua ta đã quá hiền từ nên làm ả tự đắc mà quên
mất thân phận của mình?
Trần thị liếc mắt nhìn Thư bà bà ra lệnh:
- Ngươi hãy chuyển lời của ta với An bà bà: ta đang cần bà ta, hãy về gấp giúp ta một tay.
An bà bà là bà vú của Trần thị, theo hầu Trần thị gần bốn mươi năm, chính
là cánh tay đắc lực của Trần thị. Nhiều năm về trước, Trần thị cho phép
An bà bà được chuyển ra ngoài ở cùng con trai.
Thư bà bà run lẫy bẫy, mãi một lúc mới nói được:
- … tuân lệnh…
———
An bà bà cũng không ở quá xa, ngay khi nhận được tin của Trần thị gửi đến
liền lập tức chuẩn bị trở về. Sáng hôm sau, đã thấy An bà bà về đến.
- An bà bà.
Thư bà bà cúi đầu chào An bà bà. Dù hiện tại, An bà bà đã không làm việc ở
Dạ gia nữa nhưng địa vị của An bà bà vẫn cao hơn Thư bà bà rất nhiều.
An bà bà năm nay đã hơn sáu mươi, tóc sớm đã bạc trắng nhưng dáng vẻ vẫn
còn rất khỏe mạnh. An bà bà không nhìn Thư bà bà, chỉ khẽ “Ừ” một tiếng. Thư bà bà nép qua một bên, không dám trực tiếp nhìn An bà bà nên cũng
rõ biểu cảm của An bà bà. Đã hai mươi năm, hiện tại cấp bậc đã tăng lên
rất nhiều, nhưng Thư bà bà vẫn không bỏ được sự sợ hãi mỗi khi nhìn thấy An bà bà. Kể từ lần đầu tiên chạm mặt, gương mặt vô cảm, lạnh như tiền
của An bà bà đã ám ảnh Thư bà bà đến tận bây giờ.
An bà bà gặp đại phu nhân Trần thị thì cúi người hành lễ:
- Lão nô khấu kiến đại phu nhân.
Trần thị sốt sắng đến đỡ tay An bà bà.
- Nhũ mẫu, Xuyến Nhi đã nói ngài bao nhiêu lần đừng hành lễ với Xuyến Nhi như vậy.
An bà bà thong thả đáp:
- Đại phu nhân, lão nô biết người thương xót lão nô nhưng cấp bậc lễ nghĩa không thể bỏ qua được.
Sau khi chào hỏi qua lại vài câu, Trần thị ra lệnh cho Thư bà bà:
- Thư bà bà, bà hãy đi canh chừng bên ngoài đi.
- Dạ, tuân lệnh đại phu nhân.
Thư bà bà ra ngoài khép cửa lại. Không còn người ngoài, Trần thị nhào vào lòng An bà bà khóc lóc:
- Nhũ mẫu, Xuyến Nhi thật khổ sở quá.
An bà bà vuốt vuốt tóc Trần thị, đáy mắt có sự xót thương. Mẫu thân Trần
Mộng Xuyến mất sớm, An bà bà là người đã trông nàng từ nhỏ đến khi
trưởng thành, thành lập gia thất. Tình cảm của hai người bên ngoài là
chủ tớ, thật chất không khác gì mẫu tử.
Trần thị kể lễ tất cả sự tình cho An bà bà nghe.
An bà bà an ủi Trần thị, tay lau nước mắt cho nàng.
- Nhũ mẫu, bây giờ Xuyến Nhi bất lực rồi…
An bà bà nói:
- Đại phu nhân đừng quá suy nghĩ, mọi việc sẽ tốt đẹp thôi…
- Tốt đẹp?
- Có ai suy nghĩ tốt đẹp cho ta nữa. Còn không nguyền rủa ta đi.
- Đại phu nhân, người là người hiền lương, sẽ được thánh thần bảo hộ.
Trần thị nghe càng rơi lệ.
- Bây giờ chỉ có mình nhũ mẫu nói ta tốt đẹp thôi.
- Những kẻ không có mắt kia rồi sẽ hối hận. Đại phu nhân không cần vì những kẻ như thế mà buồn phiền.
- Nhũ mẫu…
Trần thị rốt cuộc cũng nguôi ngoai, an tĩnh trong lòng An bà bà.
- Liễu thị bên kia thật không thể giữ lại được nữa…
An bà bà nhẹ nhàng nói, ánh mắt lóe lên sự tàn nhẫn. Trần thị ngẩng đầu nhìn An bà bà hỏi:
- Nhũ mẫu muốn xử lý ả giống như Nguyệt Vô Ưu?
An bà bà không đáp, toàn bộ chìm vào trong im lặng.
Thư bà bà nãy giờ vẫn canh chừng trước cửa, đã nghe hết đoạn đối thoại của
hai người. Hóa ra, Nguyệt Vô Ưu thật sự là do Trần thị hãm hại, bà và
trên dưới Dạ gia đã bị bộ mặt hiền lương của Trần thị lừa gạt hơn hai
mươi năm, dù bà là người kề cận Trần thị từ trước tới giờ cũng không
phát hiện ra…
Thư bà bà cảm thấy ghê sợ.