Thu Nguyệt Khê bị đau bụng làm cho tỉnh, không khỏi rên rỉ một tiếng, chau
mày nói, "Đau quá, đau chết cô nãi nãi ta rồi!" Sau đó mở mắt ra nhìn
hắn một cái, mà hắn lại còn đang ngủ nên không khỏi mắng "Ngươi ngủ hoài như thế, có thành heo không vậy?"
Nàng giật giật thân thể, đột
nhiên ý thức được chính mình đang nằm trên người hắn, hai chân vòng
quanh chân hắn, mà hai tay..cũng đang ôm hắn thật chặt, chăn mền thì lại bị đá vào góc giường.
Theo nàng nhớ thì đêm hôm qua, nàng ngủ ở
ngoài, mà hiện thời lại nằm bên trong, lại đổi cả đầu giường, aiz...Nàng đã hoàn toàn bị tướng ngủ của mình khuất phục rồi.
Nhưng bụng
dưới lại truyền lên từng trận đau đớn khiến cho nàng không thể suy tư
được nữa, nàng lần nữa lại rên rỉ một tiếng, Nạp Lan Lạc khẽ nhíu mày,
mệt mỏi mở mắt ra nhìn nàng cười khổ nói, "Thu Nguyệt Khê, ngày thường
ngươi vẫn ngủ như thế này à?"
"Ha..ha..." Thu Nguyệt Khê gượng
cười, trước kia chính nàng không hề có quy củ gì, cho nên cũng không
thèm so đo tướng ngủ đẹp như thế nào, nhưng hôm nay nàng cảm thấy thập
phần mất mặt. (Vui lòng theo dõi tại diendanlequydon.com để có thể đón
đọc chương mới nhanh nhất_nhamy111)
Nạp Lan Lạc phát giác sắc mặt nàng có hơi trắng bệch, lập tức hỏi, "Ngươi thấy sao rồi?"
"Không biết sao nữa, bụng ta đau quá!" Thu Nguyệt Khê bĩu môi nói.
Nạp Lan Lạc vội vàng đứng dậy, rồi lại sợ hãi kêu lên, trên giường nhiễm cả một mảnh đỏ tươi, ngay cả áo trong của hắn cũng không thể may mắn thoát khỏi.
Thu Nguyệt Khê thấy thế lại khóc rống lên, "A..., ta sắp
chết sao...ta sắp chết sao..., có phải ta bị bệnh gì hay không, hay đêm
qua ngươi thừa dịp ta ngủ nên muốn giết ta, kết quả là chém cho ta một
đao nhưng lại không chém chết ta?"
Tiểu Hồng cùng vú nương nghe
được tiếng khóc thảm của Thu Nguyệt Khê liền đẩy cửa bước vào, sau đó
định thần nhìn lại, rồi cũng bị hoảng mà không thể nhúc nhích.
Mặt Nạp Lan Lạc xám như tro, ngơ ngác nói, "Ta...ta không có..."
Thu Nguyệt Khê vừa khóc lại vừa nháo, "Không được, không được, ta sắp chết rồi, bụng ta đau quá a! A...a..."
"Thu Nguyệt Khê, ngươi tỉnh lại, nếu như ngươi chết, ta sống còn có ý nghĩa
gì nữa chứ?" Nạp Lan Lạc vội vàng ôm nàng vào lòng run rẩy, "Thực xin
lỗi, thực xin lỗi, đều tại ta không tốt...đều là ta làm hại ngươi!"
"Nạp Lan Lạc, nếu ta chết đi, ngươi nhớ phải đi đến Thu gia một chuyến giúp
ta, nói với Xú lão đầu kia giùm ta một tiếng, để hắn đưa một ít châu báu chôn cùng ta, khi còn sống, ta sống hết sức đáng thương, khi chết đi,
ta không muốn làm một thân nghèo kiết xác đâu!" Thu Nguyệt Khê hấp hối
nói.
Nạp Lan Lạc gầm nhẹ, "Không cho ngươi nói bậy"
Vú
nương vội vàng nói, "Nha~~~ tiểu thư à, cái gì mà chết với không chết,
người bị quỳ thủy thôi mà". Sau đó lại cười lên ha hả, "Ta nói rồi mà,
nữ nhân đến tuổi cập kê bình thường nên đã sớm có quỳ thủy rồi, còn
người đã mười sáu rồi mà vẫn chưa có, hù ta còn tưởng người không phải
là nữ nhân nữa đấy!"
Vú nương lại lần nữa vui vẻ rạo rực nói,
"Thật sự là do tổ tông Thu gia phù hộ, tiểu thư nhà ta rốt cuộc cũng có
quỳ thủy rồi!!!" (nhamy111: ta choáng, cái sự tình này mà còn cần tổ
tiên phù hộ nữa cơ đấy!!!!)
Thu Nguyệt Khê dừng la toán lên, đầu óc cũng dừng một chút, quỳ thủy...là cái gì vậy???
Ách...Đợi chút..., Thu Nguyệt Lạc hình như cũng đã từng đề cập với mình về việc
này, nàng đột nhiên lập tức hiểu được. Thật sự là lăng nhục, tự mình
lăng nhục mình mà, nàng vội vàng xoay người nằm xuống che mặt không dám
nhúc nhích.
Quỳ thủy, ách....
Giờ phút này Nạp Lan Lạc tựa hồ như bị thiên lôi giáng xuống một búa, Thu Nguyệt Khê quả nhiên không giống với các nữ nhân bình thường chút nào, đến quỳ thủy cũng không
biết, còn tưởng mình chém nàng một đao mà chém không chết nữa chứ? Nghĩ
đi nghĩ lại, vành tai hắn không thể càng lúc càng đỏ, hắn không nghĩ có
thể nói thêm một câu nào nữa.
Tiểu Hồng che miệng cười, tiểu thư
thật làm cho người ta đau đầu a, nếu cô gia lúc này mà đổi ý, không dám
cưới tiểu thư nữa thì sao, giờ này mà tiểu thư thẹn thùng, có chậm quá
không vậy!
Nạp Lan Lạc lúng túng ho khan, mượn việc này che dấu
tiếng tim mình đang đập bang bang trong lòng ngực, cố làm ra vẻ nhẹ
nhàng nói, "Thu Nguyệt Khê, mất mặt quá đi!"
Mà tên đầu sỏ thì
lúc này lại hận không thể tìm được cái lỗ nào mà chui xuống, đúng là
thật sự quá mất mặt. Đợi chút...Vì sao mình lại phải cảm thấy mất mặt
trước hắn chứ? Chính mình đã từng có chuyện mất mặt như thế mà, nên vội
vàng phản bác, "Chuyện này tính là gì chứ!"
"Còn có chuyện gì có thể mất mặt nữa à!" Nạp Lan Lạc nhíu mày.
(Vui lòng theo dõi tại diendanlequydon.com để có thể đón đọc chương mới nhanh nhất_nhamy111)
Thu Nguyệt Khê nghiêm túc "ừ" một tiếng, "Lúc ta năm tuổi ấy, móc tổ chim,
không cẩn thận nên đụng phải tổ ong vò vẽ, kết quả là bị ong vò vẽ đuổi
theo, chạy về phía trước lại bị chó cắn, đặt mông ngồi xuống đất lại đè
chết một con rắn, về sau không cẩn thận lại rớt vào trong hố phân, đến
lúc đứng lên lại đụng phải đôi nam nữ đang yêu đương vụng trộm, kết quả
phát hiện ra đôi nam nữ kia chính là mẫu thân cùng phụ thân ta, làm hại
phụ thân ta đuổi theo ta chạy khắp núi, ngẫm lại hôm đó thì..."
Sau lại bổ sung, "Không phải mất mặt, mà là xúi quẩy mới đúng!"
"Năm tuổi? Ngươi ngay cả chuyện năm tuổi đều nhớ rõ như vậy, vì sao lại
không nhớ ..." Nạp Lan Lạc muốn nói lại thôi, hắn không nghĩ sẽ cùng nữ
nhân không tim không phổi này nói bậy nửa câu.
Bà vú cười ha hả,
đánh thái cực, "Công tử à, ngươi xem ngươi phải thay đồ rồi, đến đến,
tiểu Hồng, mau chuẩn bị y phục, lại nấu nước mau, để cho công tử rửa
sạch một tý"
Ngàn vạn lần không thể đắc tội với công tử a, vạn
nhất hắn không cần tiểu thư nữa,cả đời này của tiểu thư sẽ không ai thèm lấy, thật vất vả mới bắt được một mỹ nam tử mắt kém, nếu thật sự xảy ra thì phải đi đâu bắt thêm một người nữa đây, vú nương một phen nhỏ mọn.
Thu Nguyệt Khê phát giác được chính mình lại có thêm nhiều tầng mất mặt nữa vì nàng lại làm cho Nạp Lan Lạp nhiễm đỏ cả thân người, thật sự là
không thể ở đây được nữa, lúc nàng đang chuẩn bị vụng trộm xuống giường, Nạp Lan Lạc lại nhanh chóng bắt lấy nàng, nhu hòa nói, "Đi đâu nữa? Mau nằm ở chỗ này nghỉ ngơi đi, ngươi cảm thấy ta sẽ ghét bỏ ngươi sao?"
Ánh mắt Nạp Lan Lạc nhếch lên, tiểu Hồng cùng vú nương hiểu ý cười một
tiếng, vội vàng đi ra ngoài đóng cửa lại, hắn xuống giường, mặt thêm
quần áo cho nàng, mang giày vào chân cho nàng, kéo tay nàng đứng lên đi
về trước vài bước, ôn nhu nói, "Chờ ta một chút"
Thu Nguyệt Khê
ngơ ngác nhìn Nạp Lan Lạc kéo tấm trải giường đấy huyết ném trên mặt
đất, lại từ trong tủ lấy ra một tấm trải giường mới đến trải trên
giường, động tác lưu loát liền mạch, sửa sang chăn mền xong, liền phất
phất tay với Thu Nguyệt Khê, "Tới đây đi!"
Thu Nguyệt Khê vụng về bước qua, hai tay Nạp Lan Lạc đè chặt hai vai nàng ấn nàng ngồi xuống,
Thu Nguyệt Khê đặt mông ngồi trên giường nhưng vẫn giữ bộ dạng ngây
người như cũ.
Nạp Lan Lạc cười nhạt một tiếng, cúi người gỡ giày
cho nàng, đỡ nàng nằm dài trên giường, thuận tiện giúp nàng sửa sang lại mền, mà hắn cũng nằm ở một bên, tay nhẹ nhàng khoác lên trên bụng nàng, dùng nội lực làm nàng ấm áp.
Thu Nguyệt Khê lúc này đột nhiên
cảm thấy có dòng nước ấm tràn lan trong thân thể, không hề cảm thấy rét
run như vừa rồi, tò mò hỏi, "Nạp Lan Lạc, người đang làm gì vậy? Vì sao
bụng ta đột nhiên cảm thấy ấm áp vậy?"
Hắn ôn nhuận cười một
tiếng, "Vừa rồi ngươi nói đau bụng, ta liền nghĩ, chắc do hàn khí quá
nặng, ngươi cũng chẳng hề để ý, sáng sớm ra, chăn mền bị ngươi đá qua
một bên, ngươi không bị lạnh mới là lạ đó, nên ta dùng nội lực làm cho
thân thể ngươi ấm áp lên"
Sắc mặt Thu Nguyệt Khê ửng hồng, không
khỏi cảm thấy xấu hổ, đột nhiên nàng cảm thấy Nạp Lan Lạc đối với nàng
quá mức cẩn thận rồi, chẳng lẽ đây là nam nhân phong lưu hoa lá dính đầy thân trong truyền thuyết sao?
Nàng chất vấn hỏi, "Nạp Lan Lạc,
ngươi làm sao đối với chuyện tình nữ nhi lại rõ ràng như vậy chứ, nói,
đến cùng là ngươi đã có bao nhiêu nữ nhân rồi? Nhìn dáng vẻ của ngươi,
nhất định là công tử gia đình có tiền rồi, giống như Vương Hà nát người
đó, trong nhà cũng đã có mấy cái thông phòng rồi"
"Thu Nguyệt
Khê, sao ngươi có thể hoài nghi nhân phẩm của ta như vậy? Ta là loại
người như vậy sao?" Nạp Lan Lạp hoàn toàn bị hỏi đến tức rồi.
"Ngươi quên mất ta thì thôi đi, hiện tại còn hỏi ta có mấy người phu nhân rồi? Thử hỏi trong thiên hạ này, nữ nhân kỳ lạ như ngươi ai dám muốn chứ?
Ngoại trừ Nạp Lan Lạc ta ra thì ai dám thú ngươi chứ"
Thu Nguyệt
Khê lập tức im miệng không nói, tuy nói nàng cùng Nạp Lan Lạc ngủ cùng
giường hai lần, xác thực cũng chiếm của hắn không ít tiện nghi, tương
lai cũng nhất định sẽ phụ trách với hắn, nhưng hôm nay nghe hắn nói như
vậy, vì sao nàng lại cảm thấy hắn giống như các oán phụ bình thường vậy
chứ.
Đợi chút...Nàng biết Nạp Lan Lạc sao? Là biết khi nào vậy?
Nạp Lan Lạc cảm thấy một tia khổ sở xông lên đầu hắn, "Thu Nguyệt Khê,
ngươi thực là một nữ nhân không tim không phổi. Mười hai năm trước,
ngươi quả thật chưa từng gặp qua ta sao? Chẳng lẽ ngươi đối với ta một
chút ấn tượng cũng không có sao?"
Dù là....là một cái tên thôi, cũng chưa từng biết qua hay sao?
Thu Nguyệt Khê làm sao có thể nhớ tới chứ, mười hai năm trước, nàng mới bốn tuổi thôi, hàng ngày điên điên khùng khùng, làm sao có thể nhớ rõ nhiều sự tình như vậy chứ?
Len lén liếc mắt nhìn hắn một cái, chung quy giờ đây nàng có cảm giác mình đã từng vứt bỏ hắn.
Nạp Lan Lạc ngưng mắt nhìn sắc mặt đang biến hóa của nàng, không khỏi cười
khổ, "Không thể trách được ngươi ở thời điểm đó không hề ấn tượng bản
thân ta cũng như tên của ta"
"Khi đó ta mới bốn tuổi a, ở đâu mà ta..."
Nạp Lan Lạc ngắt lời nói, "Vậy ta nhắc nhở ngươi một tý, mười hai năm
trước, tại Bạch phủ ở kinh thành, ngươi vụng trộm chạy vào phòng của ta; còn có trong nội cung, phụ thân ngươi mang theo ngươi tiến cung dự yến, lúc ấy có một nam tử đeo mặt nạ bạch ngọc, ngươi có nhớ không?"
Mặc dù lời nói của hắn không hề có ý oán giận, nhưng lại làm cho nội tâm
Thu Nguyệt Khê không ngừng rối rắm, lại đụng phải đôi mắt hắc ngọc ướt
nhẹp của hắn, tảng đá cứng rắn cũng hóa thành mềm mại.
"Ta...ta...ta nhớ được đúng là ta đã ở qua kinh thành, bất quá, phần lớn ta cũng quên sạch hết rồi..." Thu Nguyệt Khê càng nói âm thanh càng nhỏ.
Sắc
mặt Nạp Lan Lạc cứng đờ, sít sao đè hai vai nàng, nhỏ giọng lầm bầm,
"Thật sự...thật sự là đã quên toàn bộ rồi sao? Cái gì ngươi cũng không
nhớ sao?"
(Vui lòng theo dõi tại diendanlequydon.com để có thể đón đọc chương mới nhanh nhất_nhamy111)
"Thu Nguyệt Khê, vậy bây giờ thì sao? Hiện tại...ngươi nói cho ta biết,
ngươi đối với ta là cảm giác gì?" Nạp Lan Lạc dùng đôi mắt mong chờ nhìn nàng trừng trừng, sợ sẽ bỏ qua cái gì.
Thu Nguyệt Khê hoàn toàn
sửng sốt, đúng vậy, nàng đối với hắn là cảm giác gì đây? Điều duy nhất
nàng biết là mình không ghét Nạp Lan Lạc, không bài xích khi hắn đến gần mình, đúng thế, vậy có thể nói rõ cái gì đây?
"Quả nhiên, ngươi
là nữ nhân ngốc nghếch, không tim không phổi, gia tâm tâm niệm niệm
ngươi nhiều năm như vậy, ngươi phải hồi đáp gia như thế nào đây?"
Khóe miệng Nạp Lan Lạc chợt giãn, đột nhiên lại kiên định nhìn Thu Nguyệt
Khê, thanh âm càng phát ra càng ôn nhu, "Được...Nói không nên lời chứ
gì, bây giờ gia liền cưỡng gian ngươi, để thử xem như thế nào"
Vừa dứt lời, Thu Nguyệt Khê chỉ thấy gương mặt phong hoa tuyệt thế của Nạp
Lan Lạc chợt nhích dần lại gần mình, đột nhiên đôi môi nàng bị một đôi
môi mềm mại nhưng trong trẻo lạnh lùng đụng vào.
Đúng vậy, đôi
môi kia là của hắn, mà giờ phút này hắn đang hôn chính mình, tâm nàng
đột nhiên nhảy cẩn lên, sau lại trở nên hỗn loạn, toàn thân trở nên cứng ngắt không dám nhúc nhích, cũng không dám hô hấp.
Nạp Lan Lạc
thấy nàng không có bài xích chính mình, con ngươi hắn chợt lóe, đối với
việc mặt đỏ tim đập dồn dập của nàng giờ phút này mà trở nên hài lòng.
Hắn đột nhiên bứt môi ra, cố làm ra vẻ lạnh lùng nói, "Thu Nguyệt Khê,
trước khi trời tối, ngươi phải nói cho gia đáp án của ngươi, nếu để gia
không hài lòng, người liền suy nghĩ trước cái chết của mình đi"
Dứt lời, Nạp Lan Lạc đứng dậy định đẩy cửa đi ra ngoài.
Thu Nguyệt Khê đột nhiên "A" một tiếng, âm thanh còn có chút yêu kiều của nữ nhân.
Nạp Lan Lạc cho rằng nàng nhanh như vậy liền đáp ứng mình, nhưng đã diễn
thì phải diễn cho trót, chỉ có thể đè nén tâm tình đang kích động, làm
mặt đen xoay người lại hỏi, "Còn có chuyện gì?"
"Ngươi vẫn chưa thay quần áo!"
Nạp Lan Lạc nhắm mắt, khóe miệng rụt rụt, tự trách mình đã suy nghĩ quá đơn giản.
Hắn đem áo ngoài cởi xuống, lầm bầm một tiếng rồi phất tay áo bỏ đi, đợi
chút....tay áo đâu? Đúng rồi, hắn vừa cởi áo ngoài ra rồi mà, aiz....chỉ có thể khẽ cắn răng mà đi ra ngoài thôi.