Cung Nữ Cấp Thấp

Chương 9: Q.1 - Chương 9: TÌNH Ý NẢY MẦM




Sau khi Thu Nguyệt Lạc hát một khúc Bạch đầu ngâm, trong vòng một canh giờ ngắn ngủi đã truyền đi khắp Tần Hoài, sau lại được truyền đi ngàn dặm, phần lớn nữ tử thanh lâu tranh tiên đều dùng khúc hát này, nhưng tất nhiên, đây là nói sau này, nhưng đáng giá làm cho người ta tám chuyện lại là một chuyện khác....

"Này, có nghe nói không? Thu gia đại tiểu thư ở Xuân Hương đường tự mình hát khúc Bạch đầu ngâm, chặt đứt quan hệ thông gia của hai nhà Thu Vương, còn có một vị nam tử vì hồng nhan tự mình vẽ tranh, chỉ mong lấy được một tiếng cười của Thu đại tiểu thư, thật sự là tình chàng ý thiếp a, nói không chừng mấy ngày nữa liền có thể nghe được tin vui của Thu gia rồi, ha ha..." Một nam tử bộ dáng thư sinh vừa lắc tay vừa nói.

"Đúng vậy, vị công tử kia đem đại tiểu thư Thu gia trở thành tứ cảnh của Tần Hoài, nhất định là đã động tâm với nàng, cũng chỉ có nam tử như vậy mới có thể lấy được sự ưu ái của nàng a!" Một thư sinh khác lưu loát nói.

Khi Thu Nguyệt Khê cùng Nạp Lan Lạc trở lại nhà gỗ, sắc mặt nàng vô cùng đen, không nhịn được mà khóe miệng co rút, vì sao mỗi lần trở về phòng, sắc trời bên ngoài đã tối thì không nói đi, nhưng ...miệng vết thương của hắn đều lại đau chứ? Có thể thấy được nguyên bản người này là một công tử được nuông chiều, mệt chết người ngoài như nàng mà!

Thu Nguyệt Khê nhẹ nhàng đỡ hắn lên giường, lo lắng hỏi, "Uy, đến cùng là ngươi có đau hay không a?" (Vui lòng theo dõi tại diendanlequydon.com để có thể đón đọc chương mới nhanh nhất_nhamy111)

Nạp Lan Lạc vô lực lắc đầu, "Tốt hơn nhiều rồi"

"Nếu không để ta kêu a Lực bôi thuốc cho ngươi vậy" Nói xong nàng liền đi ra ngoài.

Nạp Lan Lạc lập tức dắt tay của nàng, khóe miệng khẽ nhếch nhẹ giọng nói, "Trời tối đen như mực rồi, ngươi để cho a Lực cùng tiểu Hồng của ngươi ở cùng với nhau đi, chúng ta không nên quấy rầy người khác"

"Vậy ta phải làm sao bây giờ? Vạn nhất thương thế của ngươi trở nên nghiêm trọng hơn thì sao đây?"

"Làm phiền người khác thì không tốt, nhưng cũng có thể làm phiền ngươi vậy!" Nạp Lan Lạc cười khẽ, trong mắt tràn đầy nhu tình.

Thu Nguyệt Khê đỏ mặt, may mắn thay bây giờ đang buổi tốt, nên sẽ không bị hắn chú ý tới, "Ta .... ta ... chưa bao giờ bôi thuốc cho người khác"

"Không sao, băng vải cùng thuốc đều trong khay để trên bàn, ngươi đem những thứ đó qua đây, ta sẽ dạy ngươi bôi thuốc như thế nào" Khóe miệng Nạp Lan Lạc quyến rũ, trong mắt tràn đầy trêu tức nhìn bộ dáng luống cuống của nàng.

Thu Nguyệt Khê bưng khay quay người qua, lại vô tình thoáng thấy Nạp Lan Lạc đang từ từ trút đi áo ngoài, mà nội y lại treo trên người hắn một cách lười nhác càng làm cho người ta suy nghĩ miên man, khuôn mặt nhỏ nhắn không có tiền đồ của Thu Nguyệt Khê chợt đỏ như lửa.

Hắn ngước mắt hướng về phía nàng phất tay nhẹ giọng nói, "Lại đây!"

Thu Nguyệt Khê từ từ đi tới, ngồi trước giường, thấy hắn chậm rãi cởi bỏ nội y, lộ ra da thịt trắng nõn trơn bóng, làm hại Thu Nguyệt Khê suýt chút nữa chảy máu mũi, hận không thể xông tới ôm chầm lấy toàn thân hắn, cho đến khi hắn lộ ra vết thương trên ngực, nàng mới có thể tỉnh táo trở lại.

Vải màu trắng sớm đã nhuộm đỏ, có thể tưởng tượng được vết thương đã bị hành hạ như thế nào khiến nàng giật mình, rồi lại đau lòng vì hắn chịu đựng đau đớn mà vẫn cùng nàng tản bộ trên đường.

Thu Nguyệt Khê dè dặt cởi bỏ băng vải, chứng kiến được miệng vết thương quả nhiên như trong tưởng tượng của nàng, thì trong tâm sinh ra đau nhói, mơ màng suy nghĩ, hôm đó hắn từ trên núi rơi xuống, đến tột cùng hắn đã trải qua chuyện gì, vì sao lại bị đâm một kiếm ngay tim? Còn có vì sao nhiều thi thể như vậy, cũng là vì để giết hắn mà mất mạng sao? Đột nhiên nàng cảm thấy chính nàng đối với chuyện của hắn hoàn toàn không biết cái gì hết.

Nàng nhỏ giọng hỏi, "Đau không?" nhíu nhíu mày tự trách, "Sớm biết vết thương còn chưa khép miệng, ta cũng sẽ không mang ngươi đi ra ngoài rồi"

Nạp Lan Lạc lắc đầu, "Không sao, chỉ cần còn mạng là tốt rồi"

Đúng vậy, mạng vẫn còn, thì cho dù có bao nhiêu vết thương đi chăng nữa thì rốt cuộc có một ngày sẽ được chữa khỏi, Thu Nguyệt Khê cầm lấy bình thuốc bột màu trắng rắc vào vết thương, rồi lại dịu dàng thổi thổi vào vết thương của hắn.

Nạp Lan Lạc mượn ánh nến nhìn chằm chằm vào vẻ mặt nghiêm túc của nàng, trong nội tâm dâng lên một dòng nước ấm, phảng phất như vết thương này là trên người của người khác, nên hắn bây giờ một chút đau cũng không có.

Ma xui quỷ khiến hắn nhẹ đỡ cằm nàng lên, bất động thanh sắc nhìn nàng, ai ngờ nàng lại nhìn hắn chằm chằm, nhe răng trợn mắt, đem một câu nói phá vỡ ý cảnh tốt đẹp này, "Đầu óc ngươi cũng bị thương à?"

Nạp Lan Lạc bất đắc dĩ buông tay, thuận tiện vén sợi tóc tán loạn của nàng ra sau tai.

Thu Nguyệt Khê mất tự nhiên khụ lên một tiếng, đem băng vải quấn trên người hắn, lơ đãng đụng vào da thịt trên người hắn, tim của nàng thiếu chút nữa liền nhảy ra ngoài, nàng âm thầm mắng mình là kẻ không có tiền đồ, rốt cuộc rồi cũng sẽ có một ngày bị nam sắc mê hoặc thôi, aiz...

Rõ ràng bôi thuốc thay băng chỉ tốn thời gian uống cạn một chun trà, mà nàng lại cảm thấy như đã qua ba thu, đầu óc trống rỗng, chính nàng cũng không biết cuối cùng mình đã băng kín vết thương như thế nào nữa!

Nàng đặt khay trở về chỗ cũ, đi đến trước giường Nạp Lan Lạc, gật gật cái đầu nhỏ, ngượng ngùng nói, "Ngươi, nghỉ ngơi tốt đi....Ta..."

"Đừng đi!" Nạp Lan Lạc ôn nhu cầm tay nàng, nhỏ nhẹ nói, "Dù sao ta đang bị thương, cũng sẽ không làm được gì với ngươi, hôm qua không phải chúng ta cũng ngủ cùng giường sao? Hôm nay cũng ở lại đây đi, được không?"

Khuôn mặt nhỏ của Thu Nguyệt Khê lại đỏ bừng, được rồi...không có tiền đồ thì không có tiền đồ, miệng nhỏ cong lên, "Ngươi ngủ ở trong đi, ta nằm bên ngoài" Nạp Lan Lạc sau khi nghe lời nàng nói, thân hình chậm rãi dời vào trong, đợi sau khi Thu Nguyệt Khê cỡi giày nằm trên giường, hắn lại nhẹ nhàng đem chăn đắp lên người nàng, rồi ôm nàng vào lòng.

Thu Nguyệt Khê lại một lần nữa cảm thán cùng mâu thuẫn, không biết chính mình trong bao lâu nữa sẽ bị đắm mình trong nam sắc!!! Lại vì sao khi mình đơn độc ở cùng Nạp Lan Lạc, ngay cả một tia phản kháng cũng không có, quan trọng nhất là có một thứ gì đó giống như cây nhỏ đã sớm nảy mầm trong lòng và đang ngày càng phát triển, nếu lúc trước chính mình không cứu hắn thì tốt rồi, tiết kiệm thời gian bây giờ mình đang suy tư nhiều chuyện như vậy, aiz....

Nàng đang suy nghĩ miên man, chợt nghe được âm thanh Nạp Lan Lạc từ đỉnh đầu truyền đến, "Thu Nguyệt Khê, quan hệ của ngươi cùng tỷ tỷ tốt lắm sao? Vì sao ngươi lại che chở cho nàng như vậy?"

"Ai nói vậy! Người ta muốn đòi nợ nhiều nhất chính là Thu Nguyệt Lạc! Ngươi không biết chứ, nàng ngày thường đối với những người bên ngoài đều có bộ dạng tú cô nhà hắn, chỉ riêng đối với ta thì lại la mắng ầm ĩ"

Thu Nguyệt Khê lo lắng hắn sẽ coi trọng Thu Nguyệt Lạc, nên không tiếc bất kỳ giá nào chê bai Thu Nguyệt Lạc.

"Tú cô nhà hắn?" Nạp Lan Lạc nhíu mày, "Là cái gì vậy?" (Vui lòng theo dõi tại diendanlequydon.com để có thể đón đọc chương mới nhanh nhất_nhamy111)

"Ngô, ta không biết, chỉ là thường ngày bọn họ đều nói nàng như vậy" Thu Nguyệt Khê tiện đà bôi nhọ Thu Nguyệt Lạc, "Ta đã nói với ngươi rồi mà, ngươi ngàn vạn lần không cần để tâm đến nữ nhân như Thu Nguyệt Lạc, cả ngày chỉ biết ngâm thơ ca hát, ngươi nghe riếc chắc chắn sẽ cảm thấy phiền a!"

Nạp Lan Lạc cũng không nghe lời nàng nói, mà bây giờ hắn đang nghĩ, tú cô nhà hắn rốt cuộc là ý gì.

Thu Nguyệt Khê đẩy cánh tay Nạp Lan Lạc lầm bầm nói, "Uy, đến cùng là ngươi có nghe lời ta nói hay không vậy"

Nạp Lan Lạc phục hồi tinh thần, ha ha cười một tiếng, "Thu Nguyệt Khê, ta vẫn muốn hỏi ngươi một chút, rốt cuộc tú cô nhà hắn là có ý gì vậy a?"

Thu Nguyệt Khê bĩu môi, rầm rì một tiếng, Nạp Lan Lạc vểnh tai nghe nàng liên tục rì rầm, nàng dứt lời gượng cười ha ha ha, nói thật chứ, chính nàng cũng không biết mình đang nói cái gì nữa mà!!! (nhamy111: ta choáng!!!)

Chỉ nghe tiếng tiểu Hồng la to bên ngoài, "Cô gia, là tiểu thư khuê các đó"

Thu Nguyệt Khê cả kinh, nha đầu chết tiệt này rõ ràng đang đứng ở ngoài nghe lén thì thôi đi, lại còn nói chen vào, quá kỳ cục mà! "Tiểu Hồng, muội có bản lĩnh thì lăn vào đây cho ta, tiểu thư ta muốn mạng của muội!"

Nạp Lan Lạc vội vàng ôm lấy Thu Nguyệt Khê đang nổi giận, nhịn không được cười lên, tú cô nhà hắn ở đâu ra mà có thể liên quan đến tiểu thư khuê các đây, đến cùng là ai đã dạy Thu Nguyệt Khê học thành ngữ mà đem nàng biến thành bộ dạng này chứ! "Thôi quên đi, không cần phải quan tâm đến nàng ta đâu"

Trong nháy mắt Thu Nguyệt Khê lại trở nên tỉnh táo, lúng túng ho khan, chính chắn hỏi "Nạp Lan Lạc, có phải ngươi cảm thấy ta rất ngốc hay không? Sở trường gì đó ta đều không có, ngay cả một câu thành ngữ cũng nói không xong. Có phải ngươi cảm thấy ta ngoài sở trường ái tài ra cũng không còn cái sở trường nào khác đúng không?"

Nạp Lan Lạc rút rút khóe miệng, sở trường ái tài? Được rồi, tạm thời coi như nàng cũng đã trưởng thành, cười an ủi, "Thu Nguyệt Khê, bọn họ không nhìn ra sở trường của ngươi, một mình ta biết là được rồi"

"Thật không?" Thu Nguyệt Khê vô cùng vui mừng, "Vậy ngươi nói cho ta nghe một chút đi"

Nạp Lan Lạc lơ đãng toát mồ hôi lạnh, vì sao phải bắt buộc hắn nói ra chứ? Suy nghĩ một hồi lâu cũng không nghĩ tới sẽ phải nói như thế nào, sở trường của nàng, không thể dùng ngôn ngữ để hình dung ra bên ngoài được a!

Đầu óc Nạp Lan Lạc chuyển một cái, vội vàng nói sang chuyện khác, một lần nữa lại ôm nàng ôn nhu hỏi, "Thu Nguyệt Khê, tỷ tỷ của nghe hát dễ nghe như vậy, chẳng lẽ ngươi ngay đến một khúc cũng không biết hát sao?"

"Ai nói vậy, bổn cô nương tự nhiên xà đảm hơn người, trọng yếu hơn nữa ta cũng là người Thu gia, không có văn chương thì có thể lăn lộn giang hồ như thế nào đây?" Thu Nguyệt Khê bĩu môi

Xà đảm? Đây là thành ngữ gì vậy? Còn nói chính mình tài cao học rộng nữa chứ, phải nói là gan dạ hơn người mới đúng, Nạp Lan Lạc nhẹ nhàng cười một tiếng, "Nếu như vậy, hát cho ta nghe đi"

"Ách...Được...Nhưng không cho phép ngươi cười nhạo ta!" Nghe hắn "ừ" một tiếng, Thu Nguyệt Khê lúc này tạm thời quẳng bỏ cái thể diện gì đó, dừng một chút, mở miệng xướng,

"Chàng như trăng sáng, ta là sương, sương mãi theo trăng rồi biến mất không dấu vết.

Chàng giỏi đánh đàn, ta giỏi vũ, khúc cuối chàng gảy trước biệt ly, làm tim ta như thắt lại

Chỉ vì chữ duyên làm chàng chú ý, nhưng ta lại mong nhớ nhìn về phía người đi.

Hồn theo chàng đi cùng trời cuối đất, tương tư khổ, vì chàng khổ

..."

Thu Nguyệt Khê hát xong, lại thấy Nạp Lan Lạc đã sớm nhắm mắt ngủ, bên tai cũng truyền đến hô hấp nhẹ nhàng của hắn, Thu Nguyệt Khê chỉ có thề rì rầm một tiếng, tức giận nhắm mắt lại, đành phải đi tìm Chu công nói chuyện phiếm thôi.

Giờ phút này, đôi mắt đang nhắm của Nạp Lan Lạc chậm rãi mở ra, điểm huyệt ngủ của Thu Nguyệt Khê, hướng về phía cửa sổ lạnh lùng nói, "Vào đi!"

Mộc Thủy một thân cẩm y màu lục trong nháy mắt đã hiện thân trong phòng, cung kính quỳ xuống nói, "Chúa thượng, rốt cuộc thuộc hạ cũng đã tìm được ngài"

"Đám người Nhật Lạc các cũng đã biết được tung tích của gia rồi sao?" Hắn nhíu mày nói.

"Chưa biết! Thuộc hạ biết chúa thượng không thích thất đại trưởng lão, nên cũng không đem hành tung của người báo ra ngoài, xin chúa thượng yên tâm!" Mộc Thủy vẫn quỳ như cũ, nhưng âm thanh có thêm phần thê lương, "Xin hỏi chúa thượng, thân thể huynh trưởng của thuộc hạ...đang ở nơi nào?"

Trong nội tâm Nạp Lan Lạc đau xót, Mộc Thủy cùng Mộc Kim là huynh đệ ruột, từ nhỏ làm việc cho hắn, hiện thời Mộc Kim vì hắn mà chết, hắn phải đối mặt với người huynh đệ này như thế nào đây? "Mộc Kim...Gia đã đem chôn hắn ở một chỗ dưới chân núi, Mộc Thủy, thực xin lỗi!"

Mộc Thủy kinh hãi, "Chúa thượng, thuộc hạ không dám nhận! Huynh trưởng mặc dù đã chết nhưng vẫn còn được danh dự, đổi lại là thuộc hạ, thuộc hạ cũng cam tâm tình nguyện vì chúa thượng mà hi sinh"

"Mộc Thủy, chờ gia trở về Nhật Lạc các, ngươi sẽ trở thành người đứng đầu ngũ đại ám vệ, giúp gia diệt trừ Huyết Tế lâu, báo thù cho Mộc Kim!" Sắc mặt Nạp Lan Lạc không hề thay đổi nói.

Mộc Thủy nắm chặt quả đấm, cung kính nói, "Đa tạ ân đức của Chúa Thượng!" (Vui lòng theo dõi tại diendanlequydon.com để có thể đón đọc chương mới nhanh nhất_nhamy111)

****

"Chủ tử, mấy ngày nay rốt cuộc chúng ta cũng tìm được đường đi lên vách núi, nhưng...cũng không có phát hiện được tung tích Nạp Lan thế tử, mà ngay cả thi thể của những sát thủ kia cũng đều không tìm được"

Lý Minh "Ừ" một tiếng, "Xem ra Nạp Lan Lạc quả nhiên còn sống. Việc này chỉ có thể giải thích được rõ rằng hiện thời Nạp Lan Lạc bị trọng thương, vì che dấu mới hủy diệt thi thể của tất cả mọi người, thủ hạ của hắn khẳng định vẫn chưa họp mặt cùng hắn"

"Chủ tử, đúng là những thôn dân kia có nói, chân núi cũng có người ở lại, chứng kiến được nhiều thi thể như vậy, nói không chừng là những thôn dân kia sợ phát sinh chuyện nên đem thi thể thiêu hủy.." Vương Chính Văn đem sự nghi ngờ của mình nói ra.

Lý Minh lắc lắc đầu, "Nếu như lúc trước thì bản điện còn tin, nhưng lần này, chuyện của Nạp Lan Lạc là ngoài dự liệu, làm cho bản điện không thể không nghĩ nhiều như vậy. Ngươi đi xuống đi, nhanh chóng truy tìm tung tích Nạp Lan Lạc, vẫn là câu nói kia, phải bảo vệ hắn cho tốt. Đừng để đám người thái tử tìm được hắn!"

"Dạ..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.