Vân Trân ngây ra một lúc.
Cúi đầu, nhìn tay bị Triệu Húc bắt lấy.
Triệu Húc thấy nàng nhìn qua, như giật bỏng mình, vội rút tay về.
“Khụ khu.” Hắn ho mấy tiếng, xấu hổ tránh khỏi ánh mắt của nàng, cầm ly nước uống. Uống xong, cằm dựng thẳng, hắn cố ra vẻ trấn định.
“Thiếu gia.” Vân Trân lộ vẻ kỳ quái nhìn chằm chằm ly trà trong tay hắn, “Ly trà đó hình như là của nô tỳ...”
“Cái gì... Khụ khụ khụ...”
Vừa dứt lời, Triệu Húc lần này thật sự ho.
“Ngài vẫn ổn chứ?” Vân Trân duỗi tay muốn giúp hắn vỗ lưng.
Nhưng, Triệu Húc lại cảnh giác né tránh.
“Ta không sao, không sao.”
Chờ hắn hết ho, ngẩng đầu, tai đã phiếm hồng, mắt cũng không dám nhìn thẳng vào nàng.
“Khi nãy, nước này, ta...”
Một lát sau, bị Vân Trân nhìn chăm chú, Triệu Húc cố gắng bình tĩnh lại, muốn giải thích.
“Không sao, thiếu gia cũng chỉ vô ý.” Vân Trân cười nói.
Đối với phản ứng vừa rồi của Triệu Húc, Vân Trân không suy nghĩ nhiều.
Bởi vì, nàng không biết tình cảm của hắn dành cho mình.
Nhưng với Triệu Húc mà nói, uống cùng ly nước với nàng chính là gián tiếp hôn môi, ý nghĩa đương nhiên không giống.
...
Hiện tại đã rất muộn.
Vì chuyện khi nãy, Triệu Húc vẫn chưa thể bình tĩnh lại.
Sau đó, hắn đơn giản hẹn thời gian với nàng, đợi mở lời với Triệu Duẫn, rồi cáo từ.
Vân Trân tiễn hắn tới cửa, lại xoay người về phòng.
Sau khi trở về, nàng từ trong ngăn tủ lấy ra một tờ giấy, ngồi vào bàn bắt đầu viết.
Công tử ở vương phủ xảy ra chuyện.
Hiện tại trên tờ giấy của Vân Trân viết mấy chữ này.
Sau đó, nàng lại viết vương phi, Liễu trắc phi, Cơ phu nhân, Mai phu nhân, cuối cùng viết lên tên của Thấm phu nhân.
Công tử trong vương phủ liên tiếp xảy ra chuyện, cuối cùng đều được khẳng định chỉ là sự cố.
Nhưng Vân Trân luôn cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.
Hung thủ, hẳn là trong số những nữ nhân ở Ninh Vương phủ.
Bảy năm trước, thế tử chết bất đắc kỳ tử, người đáng nghi là Tô vương phi.
Năm năm trước, Nhị thiếu gia xảy ra chuyện, hiềm nghi là vương phi.
Tam thiếu gia gặp tai nạn, đáng ngờ là Liễu trắc phi.
Ngũ thiếu gia xảy ra chuyện...
Nghĩ đến đây, ở phía sau tên của Ngũ thiếu gia, Vân Trân đặt một dấu chấm hỏi.
Mặc Nhiễm nói, chuyện của Ngũ thiếu gia không liên quan tới vương phi.
Như vậy, tạm thời loại trừ vương phi.
Liễu trắc phi thì sao?
Khi ấy Liễu trắc phi khăng khăng vương phi hại chết nhi tử của bà ấy, hẳn cũng không có thời gian đi hại Ngũ thiếu gia.
Nhưng nếu không phải vương phi, không phải Liễu trắc phi, vậy có thể là ai?
Tô trắc phi?
Vân Trân tạm thời xem bà ta là kẻ đáng nghi.
Cơ phu nhân không có con, không có động cơ.
Hài tử của Mai phu nhân là nữ nhi, cũng không có động cơ.
Vậy còn Thấm phu nhân?
Ngũ thiếu gia là nhi tử của bà ấy, bà ấy không thể đi hại hài tử của mình.
Như vậy thoạt nhìn, trong chuyện của Ngũ thiếu gia, đúng là Tô trắc phi có hiềm nghi lớn nhất.
...
Vân Trân theo bản năng cắn ngón tay.
Đây chỉ là suy đoán của nàng, muốn kết luận, còn cần chứng cứ.
Chuyện thế tử chết bất đắc kỳ tử, thời gian quá dài, không dễ điều tra.
Địa điểm Nhị thiếu gia, Tam thiếu gia xảy ra chuyện đều ở ngoài phủ, nàng cũng không tiện điều tra.
Nhưng nơi Ngũ thiếu gia Triệu Du xảy ra chuyện...
Nghĩ đến đây, Vân Trân quyết định ngày mai sẽ tới nơi Ngũ thiếu gia xảy ra chuyện xem xét.
Còn cả liên hệ với chỗ Mặc Nhiễm cũng không thể cắt đứt.
Dù thế nào, những chuyện này chỉ cần dụng tâm, kiên nhẫn điều tra, đến cuối cùng cũng tra được chút hữu dụng.
Có điều trong lúc này, nàng tuyệt đối không thể để kẻ khác phát hiện nàng đang điều tra những việc này, đặc biệt là Tô trắc phi!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Vân Trân trở nên lạnh lẽo.