Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 221: Chương 221: Thật sự có thể sao?




Nàng chỉ lo giải vây cho Triệu Du, hỏi thăm Mặc Nhiễm.

Kết quả quên mất bản thân còn có việc chưa làm xong!

Đương nhiên, bị phụ nhân quản lý hạ nhân quét rác mắng một hồi, sau đó còn bị phạt nhịn cơm chiều hôm đó.

Chờ nàng quét tuyết đọng dưới đất xong, trở về Thính Tuyết Hiên, lại bị Trúc Nhi và Phán Nhi chế nhạo một hồi. Buổi tối, Quả Nhi lén giấu màn thầu, đem tới cho nàng.

Quả Nhi rời đi, Triệu Húc lại tới.

Nhìn điểm tâm còn nóng trong tay Triệu Húc, Vân Trân không nhịn được mà thở dài.

“Sao giống như tất cả mọi người đều biết chuyện nô tỳ bị xử phạt vậy?” Vân Trân dở khóc dở cười.

“Vậy ngươi nói ta biết, trên đường ngươi đã chạy đi đâu?” Triệu Húc đưa điểm tâm cho nàng, lại hỏi.

“Nô tỳ còn có thể đi đâu...”

Vân Trân còn chưa nói xong, Triệu Húc đã nhìn chằm chằm, giống như muốn nhìn thấu tất cả. Vân Trân sờ mũi, lúc này đành kể ra chuyện gặp được Triệu Du.

Triệu Húc nghe nói Triệu Du bị nha hoàn khi dễ, liền nhíu mày.

Nghe nàng kể mình vô tình gặp được Triệu Duẫn đang nổi giận, ánh mắt Triệu Húc hơi trầm xuống.

Chờ nàng nói xong, mới phát hiện Triệu Húc đang nhìn chằm chằm ngăn tủ thuốc.

“Thiếu gia?” Vân Trân khó hiểu.

Triệu Húc quay đầu, đột nhiên hỏi: “Nếu ngươi đã gặp Tam ca, vậy chân tật của Tam ca, ngươi có thể trị khỏi không?”

Vân Trân không ngờ hắn bỗng hỏi tới vấn đề này, không khỏi ngây ra một lúc, rơi vào trầm mặc.

Về chuyện nàng biết y thuật, thật ra chỉ có một vài người biết.

Còn về chuyện nàng bái Độc Thủ Y Tiên làm sư, người biết đến càng ít.

Ngay cả Quả Nhi và Nguyên Bảo chỉ biết mấy năm nay nàng đi theo “Tôn đại phu” học về thảo dược, biết chút y thuật mà thôi. Lần đó ở núi Xích Phong, nàng giải được Diêm Vương Khiếu, mọi người cũng chỉ nghĩ “Tôn đại phu” trước đó đã nói giải pháp với nàng, nàng chỉ dựa theo phương thuốc cứu người của “Tôn đại phu” mà thôi.

Còn về lần đó cứu Liễu trắc phi.

Bởi vì đan ngứa là của nàng, nàng biết cách giải cũng chẳng có gì lạ.

Xong việc, Liễu trắc phi từng phái người hỏi nàng, nàng chỉ nói bản thân biết chút thảo dược, chữa bệnh lại không thể.

...

Cho nên đi một vòng lớn như vậy, mọi người căn bản không hề biết nàng đã bái Độc Thủ Y Tiên của Dược Vương Cốc làm sư, chỉ nghĩ nàng đi theo “đại phu sơn dã” học chút bản lĩnh phân biệt thảo dược mà thôi.

Bởi vậy, cho dù vương phi biết nàng từng giải độc cho Liễu trắc phi, cũng không liên hệ nàng với Độc Thủ Y Tiên, càng sẽ không mời nàng xem thương tích trên chân Triệu Duẫn.

Chỉ là, Vân Trân không ngờ, người đầu tiên hỏi tới vấn đề này thế mà là Triệu Húc.

“Thiếu gia hi vọng nô tỳ có thể chữa khỏi không?” Vân Trân không trả lời, mà hỏi lại.

Hỏi xong, Vân Trân liền biết mình lỡ lời rồi.

“Thiếu gia, xin lỗi...”

“Không, ngươi không cần xin lỗi!” Triệu Húc cắt ngang, “Ngươi hỏi như vậy rất bình thường. Ta biết, thật ra rất nhiều người đều nghĩ ta như vậy.”

Thời điểm hắn nói chuyện, Vân Trân phát hiện trong mắt hắn hiện lên vài phần bi thương.

“Nhưng trên thực tế bọn họ đều không biết... Lúc ta còn nhỏ, Tam ca đối xử với ta rất tốt.” Triệu Húc cúi đầu.

Tam ca Triệu Duẫn khi ấy không hung dữ như hiện giờ.

Tính cách hắn ôn hòa, không giống Đại ca Nhị ca coi Triệu Húc là cái gai trong mắt. Thời điểm nhàn hạ, hắn sẽ đọc sách cho Triệu Húc nghe, giảng giải những từ ngữ trúc trắc khó hiểu.

Nhưng chỉ chớp mắt, bọn họ lại trở thành “tử địch” trong mắt mọi người.

Vân Trân nhìn hắn, có chút không đành lòng: “Nếu ý chí Tam thiếu gia kiên định, hồi phục như ban đầu có lẽ không thể, nhưng để đi lại thì có thể thử xem.”

“Thật vậy sao?”

Vân Trân vừa dứt lời, hai mắt Triệu Húc sáng lên, kích động bắt lấy tay nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.