Triệu Húc dứt lời, liền quay đầu nói với Vân Trân: “Đi thôi.”
Vân Trân nhìn hắn, gục đầu xuống: “Vâng.”
Triệu Húc dẫn Vân Trân rời đi.
Nhưng hắn đi còn chưa được hai bước, liền bị ngăn cản.
Triệu Húc dừng lại, nhìn thiếu niên chắn trước mặt hắn.
Thiếu niên tuy ăn mặc cũ kỹ, dáng người gầy còm nhưng đôi mắt lại phá lệ sáng ngời, như con sói nhỏ ẩn núp trong đêm tối.
Giờ phút này, Niên Sanh chắn trước mặt hắn, không cho hắn đi.
Ban đầu, Triệu Húc còn không rõ vì sao Niên Sanh cản đường hắn, mãi đến khi hắn phát hiện ánh mắt của Niên Sanh dừng trên người Vân Trân, lúc này mới hoàn hồn.
Nhưng chờ hắn hoàn hồn, liền theo bản năng nhíu mày, không biết nghĩ tới cái gì, nhìn Vân Trân, lại nhìn thiếu niên chắn trước mặt mình, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Có điều, Niên Sanh không hề bị hắn dọa sợ.
Vân Trân đứng bên cạnh, mắt thấy cục diện sắp giằng co, vội trừng mắt, lắc đầu với Niên Sanh.
Niên Sanh thấy vậy, vẫn không màng thái độ của nàng.
Vân Trân lại trừng mắt, Niên Sanh bĩu môi, sau đó không cam lòng mà lui sang một bên.
Thấy vậy, Vân Trân thở phào nhẹ nhõm.
Đợi nàng quay đầu, mới phát hiện Triệu Húc đang nhìn mình, trong lòng Vân Trân không khỏi nhảy dựng lên.
Hình dung ánh mắt này thế nào nhỉ?
Phức tạp, tối tăm, bi thương, không thể tin được...
Trong khoảnh khắc đó, Vân Trân hoảng hốt.
Có điều rất nhanh, sắc mặt Triệu Húc lại khôi phục sự bình tĩnh, nâng bước ra ngoài.
Vân Trân ngây ra một lúc, vội đuổi theo.
Niên Sanh nhấp môi, nhìn theo hướng bọn họ rời đi.
Cách đó vài bước, Lưu Vân Bạch lẳng lặng quan sát. Trên người hắn vẫn là bộ hồng y như ánh nắng mùa hè chói lọi khiến người ta không thể rời mắt. Lúc này, hai tay hắn ôm vai đứng một chỗ, cười như không cười. Rất nhanh, trong đôi mắt giảo hoạt lóe lên một tia giảo hoạt.
“Nè, ngươi chạy đi đâu đấy? Món nợ giữa chúng ta còn chưa tính rõ ràng! Ngươi đứng lại cho ta...” Bỗng có người hét lớn.
Chỉ thấy Niên Sanh vội vã chạy đi, phía sau có người đuổi theo.
“A, đều đi rồi, giải tán đi.” Liễu Minh Cẩn nói.
Người trong viện lục tục rời đi.
Bọn họ đi rồi, cánh cửa bên cạnh vẫn luôn đóng chặt hơi hé mở, Mặc Nhiễm xuất hiện phía sau.
...
Bên này, Vân Trân đi theo Triệu Húc về chỗ ở của hắn.
Dọc đường, Triệu Húc đều trầm mặc không nói gì.
Vân Trân thấy hắn không nói lời nào, cũng không mở miệng.
Mãi đến khi về phòng, xung quanh không còn ai khác.
“Thiếu...”
Vân Trân đang muốn nói chuyện thì bị Triệu Húc ép đến bên ngăn tủ.
Nàng mở to hai mắt nhìn người trước mặt.
Tới hiện tại, nàng mới nhìn rõ trong mắt Triệu Húc cất giấu điều gì. Đó là lửa giận, lửa giận bị áp chế sắp bùng nổ.
“Hắn là ai?” Triệu Húc hạ giọng, cúi đầu nhìn nàng.
“Ai cơ?” Vân Trân ngây ra một lúc. Rất nhanh, nàng mới nhận ra Triệu Húc đang hỏi về Niên Sanh, “Ngài nói Niên Sanh à? Hắn là một vị bằng hữu nô tỳ quen lúc ở biệt trang.”
“Bằng hữu?” Triệu Húc nghe nàng giải thích xong, không chỉ không buông nàng ra, ngược lại càng dùng sức nắm chặt bả vai nàng. Nửa ngày sau, hắn mới lên tiếng, trong giọng nói mang theo sự chua xót, “Bằng hữu của nàng nhiều thật đấy.”
Nói xong, hắn buồn bã mất mát buông nàng ra.