Vân Trân nhìn người tới, sắc mặt lập tức thay đổi, đang muốn xoay người vào trong thì bị gọi lại.
“Ngươi...” Triệu Ngọc Dao khiếp sợ chỉ vào nàng.
Liễu Minh Cẩn đứng sau nàng ta, lắc đầu với Vân Trân.
Lưu Vân Bạch đi phía sau cùng, thời điểm thấy Vân Trân ở cửa phòng, không hề kinh ngạc, hắn chỉ dùng đôi mắt đào hoa cười như không cười mà nhìn.
Vân Trân nhìn ba người mới tới, không khỏi đau đầu.
Thanh Phong Quan không nhỏ, sao bọn họ lại cố tình đi dạo tới đây?
Có điều cũng may, Triệu Húc không tới.
Kết quả nàng vừa mới nghĩ như vậy, lúc này, lại có người tới.
Thời điểm Vân Trân trông thấy Triệu Húc, trong đầu lóe lên một câu:
Đúng là trời muốn diệt ta!
Triệu Húc dừng bước, nhìn Vân Trân đứng ở cửa, hơi híp mắt.
Đã tới nước này rồi, Vân Trân biết hôm nay không trốn được.
Nàng hít một hơi thật sâu, đi lên trường, lần lượt hành lễ.
“Nô tỳ gặp qua Tứ thiếu gia, gặp qua Hi thiếu gia, Đại tiểu thư, Liễu thiếu gia.”
Nói xong, hiện trường nhất thời không ai nói chuyện.
Ngay cả người tới tìm Niên Sanh gây phiền phức dường như cũng cảm thấy bầu không khí có chỗ quái dị, không khỏi buông tay bắt lấy Niên Sanh.
Nhưng còn Niên Sanh, sau khi Vân Trân hành lễ với mọi người, hắn theo bản năng nhíu mày.
Nửa ngày sau, Triệu Ngọc Dao mới lên tiếng.
“Sao ngươi lại ở đây?” Nàng ta trừng mắt nhìn Vân Trân, hỏi.
Vân Trân nhìn chằm chằm mặt đất, không nói gì.
Nàng không biết Thính Tuyết Hiên giải thích việc nàng đột nhiên rời đi thế nào, bởi vậy quyết định an tĩnh xem biến trước.
“Ngươi không phải đã làm sai chuyện, bị nương nương nhà ngươi tống cổ đuổi đi sao?” Triệu Ngọc Dao lạnh giọng.
Thì ra Thính Tuyết Hiên giải thích với bên ngoài rằng Vân Trân phạm lỗi, khiến Tô trắc phi không vui, cho nên bị tống cổ tới thôn trang, còn cụ thể là thôn trang nào thì không nói. Có điều, thời điểm Vân Trân rời đi là ngay sau đêm truyền ra tin đồn có nha hoàn bò lên giường Tứ thiếu gia...
Khi Vân Trân đi, rất nhiều người đều suy đoán nàng chính là nha hoàn tối hôm đó.
Triệu Ngọc Dao cũng nghe nói, sau khi biết chuyện còn mắng Vân Trân một hồi, đồng thời nàng ta cảm thấy, Tô Thanh Loan nàng ta ghé bỏ đi rồi, Vân Trân cùng nàng ta “tranh đoạt” Liễu Minh Cẩn cũng bị tống đi, tâm trạng thống khoái xưa nay chưa từng có.
Chỉ là vui sướng chưa được bao lâu, vất vả lắm mới cùng Liễu Minh Cẩn ra ngoài ngày Thất Tịch, nàng ta lại gặp Vân Trân. Đúng là không phải oan gia không gặp nhau!
Tâm tình Triệu Ngọc Dao lập tức như rơi xuống đáy vực.
“A, ta biết rồi! Ngươi lén trốn ra ngoài đúng không!” Triệu Ngọc Dao thấy nàng không đáp, liền chắc chắn nàng chột dạ, giống như bắt được nhược điểm của nàng, đắc ý kêu to, “Hay lắm, thì ra ngươi đúng là lén trốn ra ngoài! Ngươi gạt người trong phủ, tới đây lười biếng, ta phải bắt ngươi trở về, để ngươi chịu phạt!”
“Ngọc Dao!”
Mắt thấy Triệu Ngọc Dao càng nói càng cao hứng, Triệu Húc vẫn luôn trầm mặc cuối cùng cũng lên tiếng.
Hắn vừa mở miệng, mọi người ở đây đều nhìn về phía hắn.
Vân Trân cũng nhìn hắn.
Có điều hắn không nhìn Vân Trân, mà nhìn Triệu Ngọc Dao, nói: “Nàng ấy không phải lén ra ngoài. Là người của Thính Tuyết Hiên biết ta hôm nay tới Thanh Phong Quan, cho nên cố tình bảo nàng ấy tới hầu hạ.”
“Cái.. Cái gì?” Triệu Ngọc Dao không tin.
“Thật sự là vậy.” Triệu Húc nói xong, không nhìn Triệu Ngọc Dao nữa, mà xoay người nói với những người khác, “Sự việc mọi người đã biết rồi, trì hoãn thời gian của mọi người, ta đây mang nha hoàn của mình về trước.”