Vân Trân tránh ở chỗ ngoặt nhìn Độc Thủ Y Tiên bị Nguyên Bảo kéo tới, bắt mạch, nói là lửa giận công tâm, nghỉ ngơi sẽ không có gì.
Nhìn tới đây, nàng mới thở phào nhẹ nhõm.
“Trân Nhi.”
Ngay thời điểm nàng xoay người rời đi, phía sau truyền tới tiếng của Ngụy Thư Tĩnh.
Vân Trân chấn động, dừng lại.
Nàng quay đầu, trên mặt mang theo nụ cười nhìn Ngụy Thư Tĩnh: “Ngụy đại ca, còn chưa đa tạ huynh hôm đó đã cứu muội.”
Ngụy Thư Tĩnh thấy nàng như vậy, nhíu mày.
Y không thích nhìn thấy dáng vẻ này của nàng.
Rõ ràng là đang cười, nhưng thái độ trên gương mặt còn khó coi hơn khóc.
“Hôm đó cứu muội không phải ta, là A Húc.” Ngụy Thư Tĩnh nói.
Vân Trân lắc đầu: “Muội vẫn phải đa tạ huynh.”
Nàng biết rất rõ, hôm ấy Ngụy Thư Tĩnh vì nàng nên mới xông vào biển lửa.
“Không, không phải.” Ai ngờ, Ngụy Thư Tĩnh lắc đầu, “Thật ra, ta nên nói một câu xin lỗi muội. Vì ta, Tôn cô nương mới tới tìm muội. Nếu...”
“Không phải như vậy.” Vân Trân cắt ngang, đôi mắt u tĩnh lẳng lặng nhìn y, “Chuyện ngày đó hoàn toàn là ngoài ý muốn. Tôn Thúy Nga tìm muội là vì chuyện khác, không liên quan tới Ngụy đại ca. Hơn nữa, Ngụy đại ca huynh không hiếu kỳ nàng ấy đi đâu rồi sao?”
Thời điểm hỏi tới vấn đề này, ánh mắt nàng lóe lên một tia dị thường.
“Ta không muốn biết.” Ngụy Thư Tĩnh nói.
Nhưng Vân Trân lại không muốn kết thúc đề tài này như vậy: “Đó là vì huynh biết hiện tại nàng ta đang ở chỗ muội, cho nên...”
“Trân Nhi!” Ngụy Thư Tĩnh bắt lấy tay nàng, ôm nàng vào lòng, “Muội bình tĩnh một chút!”
Người trong lòng vốn run lên bần bật, được y trấn an mới dần binh tĩnh trở lại.
“Ta biết trong lòng muội đau khổ... Nhưng, hứa với ta, đừng nói những lời tổn thương bản thân như thế.” Ngụy Thư Tĩnh đau lòng nói.
Y ngày đêm bảo vệ nàng, sao có thể không biết nàng gần đây đi đâu?
Tuy rằng không vào mật thất xem xét, nhưng cũng mơ hồ đoán được.
Nhưng chính vì đoán được, y mới càng đau lòng cho nàng.
“Huynh không hiểu, huynh sẽ không hiểu đâu...” Vân Trân chậm rãi đẩy y ra, cười khổ, “Muội căn bản không tốt đẹp như mọi người nghĩ. Có lẽ, ở nơi huynh không nhìn thấy, muội tàn nhẫn, ngoan độc, chưa đạt được thủ đoạn sẽ không từ mục đích...”
Giống như điều Triệu Húc thấy ở cách vách vậy.
Tay Ngụy Thư Tĩnh chậm rãi xoa mặt nàng, dịu dàng nói: “Mặc kệ đến cuối cùng muội biến thành bộ dáng gì, ta đều nguyện ý tin tưởng muội.”
Nếu muội xuống địa ngục, ta sẽ cùng muội xuống địa ngục.
Trước đó nếu là núi đao, ta sẽ cùng muội lên núi đao; trước đó là biển lửa, ta sẽ cùng muội xuống biển lửa.
Cuộc đời này, dù lên thiên đường hay xuống địa ngục, ta đều sẽ bảo vệ muội, không rời không bỏ.
...
Lửa lớn đêm đó dường như theo thương thế dần khỏi của Triệu Húc cũng chậm rãi nhạt đi trong mắt mọi người.
Vân Trân không biết Tô trắc phi đã làm gì, Tôn gia thông báo với bên ngoài, Tôn Thúy Nga đã chết trong biển lửa. Vì không tìm được “thi thể”, cho nên Tôn gia ở sau núi lập mộ chôn di vật của nàng ta.
Tô trắc phi vì bày tỏ lòng nhân hậu, còn bảo Bích Diên lấy ngân lượng từ tư khố của mình trợ cấp cho họ.
Người Tôn gia nhận được bạc, liền tới trước mặt Tô trắc phi dập đầu tạ ơn.
Những người khác trong sơn trang thấy vậy đều sôi nổi tán thưởng Tô trắc phi nhân từ, làm việc càng thâm chăm chỉ.
Vân Trân kể lại từng chuyện bên ngoài với người trong bình gốm. Hạt giống thù hận chôn trong đáy lòng “người sống” kia nhanh chóng mọc rễ nảy mầm.
...
“Đưa điểm tâm trên bàn qua chỗ thiếu gia đi.”
Hôm nay, Tô trắc phi phân phó Vân Trân.