Vân Trân nhận lệnh, mang điểm tâm rời đi.
Tô trắc phi đứng cạnh bàn, cả gương mặt giấu sau tấm bình phong phá lệ âm trầm.
Vân Trân cầm điểm tâm đi được nửa đường, Hắc đại nhân đột nhiên từ bên cạnh nhảy ra. Không chờ Vân Trân hoàn hồn, nó đã ngậm lấy một miếng điểm tâm.
“Nè!” Vân Trân trừng mắt với mèo đen.
“Meo!” Hắc đại nhân ngửi ngửi miếng điểm tâm, sau đó ghét bỏ quay đầu nhìn Vân Trân, vẫy đuôi bỏ đi.
“Ngươi còn ghét bỏ?” Vân Trân nhướng mày, ngay sau đó dở khóc dở cười.
Nàng khom người nhặt miếng điểm tâm rơi xuống đất.
Có lẽ vừa rồi bị Hắc đại nhân ngậm, lớp ngoài của điểm tâm bị hỏng, mùi thơm lớp nhân bên trong liền tỏa ra.
“Đúng là chà đạp thứ tốt.” Vân Trân mắng thầm một tiếng, lấy khăn ra, chuẩn bị gói lại miếng điểm tâm nay đem đi cho con chó giữ cửa.
Nhưng thời điểm cầm điểm tâm lên, chuẩn bị bỏ vào khăn, động tác trên tay hơi dừng lại.
Nàng chậm rãi đưa miếng điểm tâm lên mũi ngửi ngửi.
Rất nhanh, sắc mặt thay đổi.
Bên trong điểm tâm bị người ta bỏ thôi tình!
Vân Trân từ khiếp sợ trấn định lại, lặng lẽ thu dọn mảnh vụn điểm tâm, mang tất cả xuống phòng bếp.
Nửa canh giờ sau, nàng đã thay đổi tất cả điểm tâm, lần nữa mang tới Đào Uyển.
Biết rõ hiện tại Triệu Húc không thích nàng, bởi vậy Vân Trân không vào trong, mà giao điểm tâm cho Nguyên Bảo, bảo hắn mang vào.
...
“Điểm tâm từ đâu tới?” Triệu Húc buông sách trong tay xuống, hỏi.
Nguyên Bảo kể đúng sự thật, nói xong, hắn cẩn thận quan sát phản ứng của Triệu Húc.
Quả nhiên nghe đến cái tên “Trân Nhi”, sắc mặt Triệu Húc trầm xuống.
Nguyên Bảo cúi đầu nhìn điểm tâm trong tay, nghĩ đến Quả Nhi hẳn thích ăn, liền nói: “Nếu thiếu gia không muốn dùng, vậy thưởng nó cho nô tài đi.”
Triệu Húc không nói gì.
Nguyên Bảo tưởng hắn đồng ý, xoay người muốn rời đi.
“Ai cho ngươi mang đi?” Lúc này, Triệu Húc vẫn luôn trầm mặc đột nhiên lên tiếng.
Nguyên Bảo mở lớn hai mắt, dừng lại.
Triệu Húc nhàn nhạt nói: “Để trên bàn đi.”
“Vâng.” Vẻ mặt Nguyên Bảo như đưa đám, buông điểm tâm xuống.
Nửa canh giờ sau, Nguyên Bảo từ bên ngoài trở về, phát hiện trong đĩa điểm tâm thiếu đi một cái.
...
Sau cơm chiều, Bích Diên bảo Vân Trân đi lấy đĩa điểm tâm ban ngày về.
“Lỡ thiếu gia chưa ăn xong thì sao?” Vân Trân hỏi.
“Vậy cũng mang về. Nương nương đã nói muốn đĩa đựng trái cây có màu sắc và hoa văn tương tự, trùng hợp dưới bếp hết rồi.” Bích Diên nói.
“Muội biết rồi, muội đi lấy về ngay.” Vân Trân gật đầu.
Khoảnh khắc nàng xoay người, ánh mắt hiện lên một tia sắc bén.
Hiện tại, nàng biết vì sao Tô trắc phi lại bảo nàng đi đưa điểm tâm có thuốc thôi tình rồi!
Đầu tiên là bắt nàng tự tay đưa điểm tâm có thuốc qua cho Triệu Húc, sau đó tính toán thời gian, lấy cớ “đĩa không đủ” bảo nàng đi tìm Triệu Húc.
Vừa lúc, thôi tình trên người Triệu Húc có tác dụng.
Liên hệ trước sau, Triệu Húc sẽ nhận định nàng bỏ thuốc thôi tình trong điểm tâm.
Cho dù Triệu Húc nhất thời không nghĩ tới, Tô trắc phi cũng sẽ đổi cách để hắn biết.
Từ đó, hắn sẽ thật sự hận thấu nàng.
Nhưng Tô trắc phi lại tính sai rồi.
Vân Trân cười lạnh.
Bà ta không ngờ ở trên đường nàng lại gặp được Hắc đại nhân, sau đó phát hiện điểm tâm có vấn đề, trước khi đưa qua đã đổi hết điểm tâm.
Hiện giờ, cái Triệu Húc ăn căn bản không có thuốc.
...
Nhưng thường có một số việc, vận mệnh sớm đã chú định. Ngươi cho rằng ngươi đã thoát khỏi, đến cuối cùng lại phát hiện chẳng qua là một hồi uổng công.