Nếu không trị hết, thời gian tra tấn sẽ rất dài.
Hi vọng, lo lắng, cuối cùng là tin nàng chết...
Như vậy đối với Triệu Húc là chuyện vô cùng thống khổ, cũng rất tàn nhẫn.
Cho nên, không bằng mượn hỏa hoạn lần này để Triệu Húc cho rằng nàng đã chết.
Hai tháng sau, nếu có thể sống sót, nàng nhất định sẽ đưa hài tử trở về thành Quán Châu, giải thích tất cả với hắn. Nếu... Nàng không may độc phát thân vong, vậy cứ để Triệu Húc nàng thật sự chết trong biển lửa, không còn vướng bận sau này.
Cuộc đời này có gặp lại hay không, có lẽ chỉ đành mặc cho số phận.
Vân Trân dựa vào xe ngựa.
Mệt mỏi dần đánh úp, ý thức bắt đầu tan rã, nàng mơ mơ màng màng thiếp đi.
Trước khi nàng, nàng hình như nghe bên cạnh truyền tới tiếng thở dài của lão nhân.
...
Hỏa hoạn xảy ra ở Tê Thư Trai đã qua ba ngày.
Thi thể của Vân Trân vẫn luôn để ở Tê Thư Trai, không được nâng ra ngoài hạ táng. Ba ngày này, Triệu Húc cũng luôn canh giữ bên thi thể, không nói lời nào, không ngủ, cứ ngơ ngác nhìn “thi thể của Vân Trân” như vậy, bảo vệ nó.
Người trong phủ không khuyên được, cũng không dám khuyên.
Hiện giờ, hạ nhân trong Túc Vương phủ, ai nấy đều nơm nớp lo sợ, không dám tùy tiện nói chuyện.
Ba ngày trước Liễu Trản Anh đã bị nhốt vào Bạc Liễu Viện.
Nghe hạ nhân canh giữ ngoài Bạc Liễu Viện nói, từ khi bị nhốt vào, tính tình Liễu Trản Anh ngày càng cáu kỉnh, nha hoàn hầu hạ bên cạnh chỉ cần phạm lỗi nhỏ liền bị nàng ta lấy roi ra đánh.
Nàng ta vốn xuất thân Trấn Bắc Hầu phủ, võ công không tầm thường, bây giờ lấy roi đánh người, những nha hoàn đó làm sao chịu được.
Nghe nói đã có nha hoàn bị nâng ra ngoài.
“Đủ rồi!” Mắt thấy roi của Liễu Trản Anh sắp đánh xuống người Nhạn Bắc, lúc này, bên cạnh có một bàn tay vươn tới ngăn cản, “Muội rốt cuộc muốn thế nào hả?” Liễu Minh Cẩn nhìn nàng ta, lạnh lùng hỏi.
Nói xong, hắn dùng sức giật lấy roi trong tay Liễu Trản Anh, đuổi Nhạn Bắc ra ngoài.
Liễu Trản Anh nhìn hắn, cười lạnh, ánh mắt âm ngoan.
Liễu Minh Cẩn đau xót bắt lấy cổ tay nàng ta, kéo nàng ta tới trước bàn trang điểm.
“Muội nhìn muội đi! Muội nhìn muội xem bây giờ đã biến thành bộ dáng gì rồi hả!” Liễu Minh Cẩn buông nàng ta ra, chỉ vào người trong gương, “Muội nhìn đi, muội xem mình bây giờ có còn là nữ nhi Liễu gia không! Có còn là muội muội dám yêu dám hận kia của ta hay không!”
Liễu Trản Anh đứng trước gương đồng, nhìn người trong gương.
Đột nhiên, nàng ta bật cười.
“Muội còn cười? Sao muội còn cười được? Trước khi gả cho Túc Vương, muội nên nghĩ kỹ đời này muội có thể không có được tình yêu của ngài ấy! Nhưng đây là quyết định của muội! Ta từng hỏi muội, muội nói mình đã nghĩ cẩn thận, có thể gánh vác hậu quả! Nhưng hiện tại, muội nhìn muội hiện tại đi! Muội thế mà... Thế mà xuống tay với A Dần! A Dần là hài tử của muội! Hổ dữ không ăn thịt con, muội sao có thể tàn nhẫn như vậy, sao có thể muốn nó ngã chết?”
“Hài tử? Ha ha ha...” Cười nhẹ biến thành cười to, Liễu Trản Anh quay đầu, trào phúng nhìn hắn, “Hài tử? Nghiệt chủng kia sao có thể là hài tử của ta? Nó căn bản không phải hài tử của ta!”
“Muội nói cái gì?” Liễu Minh Cẩn mở to hai mắt.
...
“Thanh Hiếu huyện chúa, vương gia có lệnh, không ai được phép bước vào Tê Thư Trai.” Giờ phút này, ngoài cửa Tê Thư Trai, hộ vệ ngăn cản Tử Thị.