Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 1194: Chương 1194: Không vào luân hồi




Đây là lần thứ ba sau hỏa hoạn khi đó, Tử Thị muốn vào Tê Thư Trai bị thị vệ ngăn cản.

“Nhưng vương gia nhà ngươi đã ỏ bên trong ba ngày.” Tử Thị nói.

Thị vệ khó xử.

“Để nàng ấy vào đi.” Đúng lúc này, Nguyên Bảo từ bên cạnh đi tới, nói với thị vệ.

“Nguyên Bảo công công.” Thị vệ hành lễ.

Nguyên Bảo hành lễ với Tử Thị.

Tử Thị đáp lễ.

“Để Thanh Hiếu huyện chúa vào đi.” Nguyên Bảo nói.

“Nhưng vương gia có lệnh...”

Nguyên Bảo lắc đầu, nhìn Tử Thị: “Vương gia đã ở bên trong ba ngày, mà người chết cũng nên xuống mồ vì an. Chúng ta đều không khuyên vương gia được, Đức Phi nương nương cũng ở kinh thành xa xôi, hiện tại có thể khuyên được vương gia có lẽ chỉ có Thanh Hiếu huyện chúa.” Nói xong, Nguyên Bảo khẩn cầu nhìn Tử Thị.

Tử Thị sửng sốt.

Nàng không ngờ Nguyên Bảo công công luôn tham sống sợ chết, không có chủ kiến thế mà lại nói những lời như vậy.

Có điều kinh ngạc đi qua, Tử Thị nhanh chóng hoàn hồn, hành lễ với Nguyên Bảo: “Đa tạ.”

Tử Thị vào Tê Thư Trai.

Nàng ở trước đống phế tích bị lửa lớn thiêu rụi gặp Triệu Húc.

Nhưng Triệu Húc lúc này rất khác với Triệu Húc trong ấn tượng của nàng.

Trong ấn tượng của nàng, vị hậu duệ quý tộc này thiên chi kiêu tủ, dù ở đâu đều vô cùng trấn định, cho dù gặp chuyện không thể giải quyết, hắn cũng không để lộ bộ mặt tệ nhất của mình trước mật người khác.

Nhưng Triệu Húc hiện tại lại rất suy sút, như một người hoàn toàn mất đi ý chí. Nếu một hai phải sử dụng một từ để hình dung hắn, vậy chỉ có hai chữ “suy sút“.

Suy sút đến mức thiếu chút Tử Thị không nhận ra.

Mà bên cạnh Triệu Húc là một thi thể.

Bên trên thi thể được vải trắng bao bọc.

Dường như sau khi được nâng ra từ phế tích, trừ vải trắng trên người, không có ai động vào.

Triệu Húc cũng không động vào.

Hắn chỉ ngồi bên cạnh thi thể, ngơ ngác nhìn thi thể được vải trắng che đậy, hoặc nhìn căn phòng bị lửa lớn thiêu rụi.

Tử Thị đã không có cách nào xác định hắn và thi thể bên cạnh đâu mới rốt cuộc là thi thể thật sự.

Bởi vì Triệu Húc hiện giờ chẳng khác nào “vỏ rỗng” bị rút mất linh hồn.

“Túc Vương.” Tử Thị đi đến trước mặt Triệu Húc, gọi.

Triệu Húc nghe tiếng, chỉ theo bản năng quay đầu, ánh mắt lướt nhẹ qua nàng rồi lại nhìn về nơi xa.

Tử Thị nhìn hắn, rồi nhìn thi thể bên cạnh.

Thời điểm nhìn thi thể kia, Tử Thị vô cùng thống khổ.

Nàng duỗi tay, muốn kéo vải trắng xuống, muốn nhìn gương mặt kia một lần.

Nhưng thời điểm nàng sắp đụng vào, Triệu Húc đột nhiên gạt tay nàng đi. Sức lực rất lớn, mu bàn tay Tử Thị lập tức đỏ ửng.

“Đừng động vào.” Theo đó, giọng khàn khàn của Triệu Húc vang lên.

Tử Thị nhìn hắn, lại nhìn thi thể, bất lực nói: “Vương gia cần gì phải lừa mình dối người? Người chết vốn nên xuống mồ vì an, như vậy linh hồn mới có thể luân hồi. Nếu nàng ấy còn sống, nàng ấy cũng không hi vọng nhìn thấy vương gia tự tra tấn mình.”

“Luân hồi? Không đành lòng?” Triệu Húc cúi đầu nhìn thi thể, cười khổ một tiếng: “Nếu con người sau khi chết thật sự có linh hồn, vậy bổn vương sẽ cột linh hồn nàng ở bên cạnh mình, không vào luân hồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.