Bắt đầu từ ngày đó ở mật thất, sau khi Triệu Hi trả lời, bà ta đã sai rồi.
Bà ta ôm sự ngây thơ, tự cho rằng mình có thể thoát được một kiếp. Mãi đến ngày bà ta đột nhiên sinh non, hài tử trong bụng bà đã không còn.
Khi ấy, bà ta hoàn toàn không dám tin.
Bởi vì trước đó lúc đại phu bắt mạch đều nói hài tử trong bụng bà ta rất khỏe mạnh. Mà đồ ăn và thuốc an thai bà ta dùng từ xưa tới nay đều do người bà ta tin tưởng quản lý. Cho nên, tuyệt đối không có khả năng để hậu phi khác trong cung tìm được cơ hội.
Thời điểm đó, bà ta còn không hoài nghi “Tham Lang”, chỉ mơ hồ cẩm thấy bất an.
Bà ta gạt bí mật thai nhi trong bụng đã mất, ngay cả cung nữ hầu hạ bên cạnh cũng không biết. Bà ta làm bộ chưa xảy ra chuyện gì, vẫn tỏ ra bình thường. Mãi đến khi bà ta phát hiện đối phương thấy bà không có động tĩnh, phái người lén dò xét. Lúc đó, bà ta mới biết hung thủ là cung nữ bà ta tín nhiệm nhất, đồng thời cũng là người “Tham Lang” phái đến bên cạnh mình.
Mất đi hài tử, bà vô cùng bi thương.
Biết được nguyên nhân hài tử chết, thân phận hung thủ, bà càng khổ sở, đồng thời cũng hận.
Bà ta làm nhiều chuyện cho “Tham Lang” như vậy, ngay cả hài tử của bà ta bọn họ cũng không chứa chấp.
Dần dần, bà có ý nghĩ trả thù bọn họ.
Kế hoạch của “Tham Lang” vốn là từ từ hạ độc trong đồ ăn của hoàng đế, cho ông ta sống thêm nửa năm. Như vậy, bọn họ sẽ có thêm thời gian chuẩn bị.
Nhưng Bạch Phi không chờ được.
Bà ta trực tiếp làm hỏng kế hoạch của họ, cho hoàng đế uống hết độc dược.
Hoàng đế đột nhiên băng hà.
Triều đình đại loạn.
Bà ta âm thầm tiếp xúc với Vương Hoàng Hậu, nói thân phận của Triệu Hi có vấn đề, hơn nữa theo kế hoạch của họ, sẽ tố giác âm mưu quỷ kế của Triệu Hi và những kẻ đứng sau Triệu Hi ngay hôm nay, trước khi quan tài của hoàng đế được đưa vào đế lăng. Bên phía Vương Hoàng Hậu cũng sớm đã có chuẩn bị.
Nhưng bà ta không ngờ những gì bà ta làm đều lọt vào mắt “Tham Lang”, bị bọn họ biết được.
Bọn họ không chỉ biết kế hoạch của bà ta, còn tương kế tựu kế.
“Ha ha ha ha...” Bạch Phi cười, nước mắt từ khóe mắt chảy ra.
Bà ta không ngờ bản thân làm nhiều như vậy, cuối cùng vẫn không đánh lại “Tham Lang”, đánh lại Triệu Hi, báo thù cho hài tử đã chết của mình.
“Có điều, các ngươi đừng hòng đắc ý quá sớm. Nhân quả tuần hoàn, làm gì rồi cũng có báo ứng. Một ngày nào đó, sẽ có người trả lại những gì các ngươi đã làm hôm nay gấp trăm ngàn lần. Sớm muộn gì các ngươi cũng nếm được hậu quả xấu!”
Nói xong, Bạch Phi rút chủy thủ giấu trong tay áo, tự đâm vào lồng ngực.
“Bạch Phi!” Vân Trân mở to hai mắt.
Nhưng không ai có thể cứu được bà ta.
Bà ta đã ôm quyết tâm phải chết.
Đợi mọi người hoàn hồn, bà ta đã chết.
Bạch Phi ngã xuống đất.
Mãi đến lúc chết, hai mắt bà ta vẫn không nhắm lại, cứ nhìn thẳng về phía của Triệu Hi.
Có lẽ bà ta muốn sau khi chết, tiếp tục nhìn kết cục của Triệu Hi và “Tham Lang“.
Bạch Phi...
Vân Trân nhíu mày.
Vân Trân không ngờ Bạch Phi sẽ dùng cách này để kết thúc sinh mệnh của mình.
Quyết tuyệt như vậy, nhưng nghĩ lại, dường như lại ở trong tình lý.
“Hiện tại đến phiên các ngươi.” Triệu Hi chuyển hướng Triệu Húc và Vân Trân, “Các ngươi muốn chết thế nào? Là muốn ta ra tay, hay tự các ngươi ra tay?”