Bạch Phi cười không kiêng nể.
Người ở đây không ai ngờ sẽ có kẻ cười ra tiếng ngay lúc này.
Đối mặt với cảnh máu chảy thành sông, không ai có thể cười được.
“Ha ha ha ha...” Nhưng, Bạch Phi cười.
Triệu Hi nhìn bà ta.
“Buồn cười, đúng là buồn cười...” Bạch Phi cười to, “Ta cho rằng chỉ cần vạch trần thân phận của ngươi, ta thật sự có thể lật đổ ngươi. Để ngừa sự cố, ta còn làm giao dịch với Vương Hoàng Hậu, liên thủ với bà ta...”
Bạch Phi nhìn Triệu Hi.
Triệu Hi mỉm cười nhìn bà ta.
“Buồn cười chính là đến cuối cùng ta vẫn thất bại. Không chỉ bại, còn phí sức may hỉ phục cho ngươi. Ngươi có thể không kiêng nể gì, không băn khoăn gì làm chuyện ngươi muốn làm, giết người ngươi muốn giết, báo thù ngươi muốn báo thù. Ha ha ha... Ta đúng là điên rồi, điên rồi nên mới cho rằng có thể báo thù cho hài tử chưa ra đời của ta...”
Bạch Phi lại cười.
Bà ta cúi đầu xoa bụng, cười.
Nhưng sau đó, bà ta lại khóc, cũng xoa bụng.
Hài tử?
Vân Trân sửng sốt.
Chẳng lẽ hài tử của Bạch Phi đã không còn?
Hiện tại thời tiết lạnh, mọi người mặc khá nhiều. Bụng của Bạch Phi đã khoảng bốn tháng, vốn dĩ không quá lớn, lại mặc áo khoác dày, càng không thể nhìn ra.
Nhưng hài tử của Bạch Phi mất khi nào?
Bà ta nói muốn báo thù cho hài tử, chẳng lẽ hài tử của bà ta bị Triệu Hi hay “Tham Lang” làm hại?
Không đợi Vân Trân nghi hoặc quá lâu, tự Bạch Phi đã giải đáp hoang mang trong lòng nàng.
“Ngươi thật nhẫn tâm, các ngươi thật nhẫn tâm... Thế mà không chấp nhận được nó! Nó còn nhỏ như vậy, còn chưa nhìn thấy thế giới này, các ngươi đã bắt nó phải rời đi... Trước đây ta tốn bao nhiêu tâm tư mới có thể giữ được nó, lòng tràn trề hi vọng...” Bạch Phi chỉ vào Triệu Hi, nói, “Là các ngươi! Chính là các ngươi làm hại! Lúc trước ngươi rõ ràng đã hứa với ta sẽ không thương tổn tới hài tử...”
“Ngươi sai rồi.” Triệu Hi lên tiếng ngắt lời Bạch Phi, “Ta hứa với ngươi sẽ thay ngươi giữ lại hài tử khi nào? Ta chỉ nói nếu ngươi có bản lĩnh giữ được nó, ta sẽ không hỏi tới. Ta không hỏi tới, nhưng không có nghĩa những người khác cũng sẽ không hỏi tới. Chắc ngươi cũng biết bọn họ hận hoàng tộc Triệu thị thế nào. Nếu mục đích của họ từ địa ngục trở về là vì báo thù, vậy bọn họ giết toàn bộ hoàng tộc Triệu thị, sao có thể giữ lại hài tử của ngươi? Để chừa lại tai họa ngầm cho mười tám năm sau sao?”
“A!” Bạch Phi quỳ xuống, ôm đầu, thét chói tai.
Hiện tại người bà ta hận nhất là chính mình.
Bà ta nên sớm nghĩ tới, với sự nhẫn tâm của những người đó, bọn họ tuyệt đối sẽ không tha cho người có huyết mạch của hoàng tộc Triệu thị. Cho dù đó là hài tử chưa biết gì, bọn họ cũng sẽ không bỏ qua!
Bà ta sớm nên nghĩ tới.
Nếu bà ta sớm tỉnh ngộ, có lẽ đã nghĩ ra cách rời khỏi hoàng cung, rời khỏi lốc xoáy này. Có lẽ, hài tử trong bụng bà ta có thể sống sót.
Nhưng bà ta lại đánh giá quá cao năng lực của mình, cũng xem nhẹ quyết tâm báo thù của những người kia.
Diệt cỏ không diệt tận gốc, gió xuân thổi lại sống dậy.
Bọn họ tuyệt đối không cho phép hài tử của bà tồn tại.
Nếu bà ta sớm tỉnh ngộ, có lẽ vẫn còn cơ hội.
Đáng tiếc, bà ta sai rồi.