Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 1741: Chương 1741: Bái phỏng (2)




Được bệ hạ sủng ái thì có thể thế nào?

Tuy bệ hạ có được thiên hạ, nhưng cũng vì thân phận kia mà bị quản chế. Ví dụ như, lập ai làm hậu?

Năm năm trước, bệ hạ không thể lập Vân phi làm hậu, vậy năm năm sau, nàng càng không có cơ hội!

“Hoán Phi phân ưu cho Thái Hậu, phân ưu cho bệ hạ, ta sao có thể trách cứ?” Vân Trân cười nhẹ, “Huống chi ta đối với hoàng cung cũng xem như là người xưa, nó như nhà của ta vậy. Thời gian ở chùa Kỳ Sơn, ta cũng coi là ra ngoài du ngoạn. Bây giờ, chơi đã rồi, nên về thôi. Về đến nhà, lại phát hiện trong nhà có người mới tới. Tính ra, nên là ta chào hỏi muội muội. Dù sao khoảng thời gian ta không ở nhà, mọi chuyện trong nhà đều làm phiền muội muội. Không biết muội muội ở đây đã quen chưa?”

Vân Trân nói xong, Thích Hoán Vân cắn môi.

Nàng ta không ngờ Vân phi thoạt nhìn nhu nhược không tranh lại nói chuyện sắc bén hơn đao. Từng câu từng chữ đều như con dao sắc bén cắt lên da thịt người ta.

Thích Hoán Vân nổi giận. Nhưng lời đối phương nói hình như lại rất có lý, khiến nàng ta muốn trút giận cũng không biết nên chạy đi đâu. Đến cuối cùng, nàng ta chỉ biết nuốt lửa giận xuống bụng.

“Vân phi tỷ tỷ nói cũng không sai. Nhưng hoàng cung này dù sao vẫn khác nhà.” Qua một lát, Thích Hoán Vân nói, “Nơi này là hoàng cung, là nhà của bệ hạ. Tỷ tỷ chỉ là một phi tử của bệ hạ, nếu là nữ chủ nhân của hoàng cung tự nhận như thế còn ổn. Những lời này, tỷ tỷ nói với muội muội thì thôi, nếu truyền ra ngoài, chỉ sợ những người khác sẽ nghĩ tỷ tỷ cuồng vòng tự đại, vọng tưởng tôn vinh Hoàng Hậu nên có.”

“Thế à? Hoán Phi rất để ý vấn đề này sao?” Vân Trân cười nói, “Những thứ kia với ta chẳng qua chỉ là hư danh. Đối với ta, chỉ cần có bệ hạ yêu thương, chỉ cần Thái Tử vui vẻ khỏe mạnh trưởng thành, đó mới là điều quan trọng nhất. Còn về những gì ta vừa nói, tuy đến nay bệ hạ chưa lập hậu, nhưng dù là chuyện gì cũng nên có thứ tự trước sau. Giống như hiện tại, Hoán Phi gọi ta một tiếng tỷ tỷ, không phải cũng vì ta tới sớm hơn Hoán Phi mấy năm sao?”

“Ha ha ha, tỷ tỷ nói sao thì chính là cái đấy.” Thích Hoán Vân cười lạnh.

Vân Trân cầm ly trà nóng lên, nhấp một ngụm, không nói nữa.

Giữa hai người an tĩnh lại.

Hai người các nàng vốn không thân, cũng không có đề tài chung để nói.

Hôm nay Thích Hoán Vân tới, một là thị uy với nàng, hai là muốn tìm hiểu hư thật. Kết quả không ngờ, thị uy không thành, ngược lại còn khiến bản thân mất mặt. Mà mục đích tìm hiểu kia, qua một hồi vừa rồi, ngoại trừ giúp nàng ta biết Vân Trân không như vẻ bề ngoài không tranh không đoạt thì cũng không có tin tức giá trị nào khác.

Qua một hồi lâu, thấy Vân Trân buông ly trà, Thích Hoán Vân đổi sang đề tài khác.

“Không biết Vân phi còn nhớ gia huynh không?” Thích Hoán Vân hỏi.

“Lệnh huynh là...” Vân Trân nghi hoặc.

Thích Hoán Vân thấy thế, lại không vui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.