Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 1742: Chương 1742: Bái phỏng (3)




Xuất thân của nàng ta Vân Trân sớm đã biết. Giống như nàng ta đã tra xét Vân Trân trước khi nàng trở về.

Bởi vì nàng ta coi Vân Trân là đối thủ.

Đây là sự tôn trọng tối thiếu dành cho đối thủ.

Nhưng sau khi nàng ta tốn bao nhiêu công sức, đối thủ lại nói với nàng ta, nàng căn bản không coi nàng ta vào mắt, ngay cả bối cảnh sau lưng nàng ta cũng lười điều tra.

Thích Hoán Vân sao có thể không tức giận?

“Lại Bộ Thị Lang Thích Trạch.” Nói rồi, lại sợ Vân Trân ngay cả Thích Trạch là ai cũng quên, Thích Hoán Vân định nhắc nhở.

Có điều lần này, không cần nàng ta nhắc, Vân Trân đã nghĩ tới.

“Thứ tử nhà quận thủ quận Tây Hà?” Vân Trân hỏi.

“Đúng vậy. Gia phụ vốn là quận thủ quận Tây Hà. Trước đây, gia huynh cũng luôn ở quận Tây Hà, sau này bệ hạ đăng cơ, gia huynh được điều tới kinh thành, vào Lại Bộ.”

“Thì ra là gã.” Vân Trân gật đầu.

Ôn dịch năm đó, nàng theo Triệu Húc đi tìm thôn trang trong truyền thuyết có cách giải trừ ôn dịch. Lúc trở về, đi ngang quận Tây Hà. Khi đó, quận Tây Hà đã bị ôn dịch xâm lấn, bá tánh ở trong thành đều bị cảm nhiễm. Mà quận thủ quận Tây Hà ngay lúc ấy lại dẫn người nhà đào tẩu.

Triều đình phái người chuẩn bị tàn sát dân trong thành, ngăn cản bệnh dịch lan tràn.

Khi đó, là Triệu Húc đứng ra cản mệnh lệnh tàn sát dân trong thành.

Kế tiếp, Triệu Húc tự mình vào trong thành khuyên người trong thành phối hợp với họ đánh đuổi ôn dịch. Cuối cùng, ngoại trừ những người đã bệnh tình nguy kịch, những người cảm nhiễm còn lại đều còn sống.

Thích Trạch là thứ tử quận thủ quận Tây Hà, lại không bỏ trốn cùng phụ thân vứt bỏ bá tánh toàn thành. Gã lựa chọn ở lại, ở cùng bá tánh trong thành. Sau đó, trong chuyện đi khuyên bá tánh cảm nhiễm ôn dịch, Thích Trạch đã giúp họ không ít.

Ngay lúc ấy có lẽ Triệu Húc đã có tính toán dùng đến Thích Trạch.

Dù sau, đứng trước sống chết, trong tình huống người nhà đã vứt bỏ bá tánh trong thành, Thích Trạch vẫn lựa chọn ở lại đến khoảnh khắc cuối cùng.

Nhân phẩm như vậy rất đáng quý.

“Cho nên năm đó khi quận Tây Hà bùng nổ ôn dịch, ngươi chạy tốn cùng cha mẹ mình?” Rời khỏi hồi ức, Vân Trân hỏi Thích Hoán Vân.

Thích Hoán Vân lập tức đỏ mặt.

Đó đương nhiên không phải vì hổ thẹn, mà bị Vân Trân chọc giận.

Thích Hoán Vân vốn muốn mượn danh nghĩa của Thích Trạch dò xét Vân Trân, không ngờ tự báo gia môn thế mà rước lấy nhục nhã.

Vân Trân không chờ nàng ta trả lời, lại nói: “Xin hỏi lệnh tôn hiện đang ở đâu? Có còn nhậm chức hay không? Năm đó ông ta là quận thủ quận Tây Hà, khi dịch bệnh đến chỉ lo giữa mạng, vứt bỏ bá tánh cả thành. Sau khi ôn dịch được khống chế, triều đình chắc có giáng tội đúng không?”

Vân Trân nhớ là có.

Chỉ là thời gian qua lâu, triều đình trị ông ta tội gì, Vân Trân không nhớ rõ lắm.

Nhưng khẳng định là trọng tội!

“Vân phi cố ý nhục nhã ta sao?” Thích Hoán Vân nhíu mày.

Lần này, ngay cả “Tỷ muội” nàng ta cũng không làm bộ nữa.

“Hoán Phi có ý gì vậy?” Vân Trân tỏ vẻ kinh ngạc, “Hoán Phi chắc cũng biết ta ở chùa Kỳ Sơn mấy năm, không biết nhiều chuyện bên ngoài lắm. Hiện tại Hoán Phi nhắc tới, ta đương nhiên cũng tò mò. Nếu có chỗ nào khiến Hoán Phi không vui, mong Hoán Phi thứ lỗi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.