Vân Trân lần nữa khiến Thích Hoán Vân nghẹn họng.
Bởi vì lời Vân Trân nói, câu nào cũng có lý.
Chuyện này vốn dĩ do Thích Hoán Vân tự nhắc tới. Nếu nàng ta đã nhắc tới, Vân Trân thuận miệng hỏi tình hình người nhà nàng ta cũng không thành vấn đề. Thực tế, chỗ xảy ra vấn đề nằm ở Thích Hoán Vân. Chuyện ôn dịch năm đó thật sự là vết nhơ trên mỗi người Thích gia.
Tuy mấy năm nay Thích Trạch được Triệu Húc tín nhiệm, ở trên triều cũng có không ít thành tích, có danh tiếng nhất định. Nhưng năm đó người Thích gia bỏ thành đào tẩu vẫn là sự thật.
Hiện tại, cũng có người lén lấy chuyện kia ra công kích Thích Hoán Vân, chẳng qua đều bị Thích Hoán Vân đàn áp.
“Ta đương nhiên không dám giận tỷ tỷ.” Thích Hoán Vân cười lạnh, “Chuyện năm đó đúng là phụ thân ta có lỗi. Có điều, phụ thân ta đã nhận sự trừng phạt tương ứng.”
Sau khi khống chế được ôn dịch, triều đình liền trị tội phụ thân của Thích Hoán Vân.
Bỏ thành đào tẩu ngay thời điểm mấu chốt là trọng tội.
Phụ thân của Thích Hoán Vân bị cách chức, đồng thời bị phạt trượng. Bản tử kia do người của quận Tây Hà chấp hành, bọn họ vốn hận phụ thân của Thích Hoán Vân, đương nhiên sẽ ra tay không chút lưu tình. Bản tử còn chưa đánh xong, ông ta đã chết.
Thích gia coi như sụp đổ.
Mẫu thân của Thích Hoán Vân là chính thất, liền cầm tiền trong nhà, dẫn Thích Hoán Vân tới nơi khác sống. Quan hệ giữa mẫu thân nàng ta và Thích Trạch vốn không tốt, sau lần đó cũng trực tiếp cắt đứt quan hệ.
Nhưng Thích Hoán Vân và mẫu thân nàng ta liên tiếp gặp bất hạnh, đầu tiên là gặp sơn tặc, sau đó lại bị người hầu tính kế, cuối cùng nghèo túng đến mức bán hết trang sức trên người để đổi lấy tiền mới miễn cưỡng sống qua ngày.
Hôn sự của Thích Hoán Vân cũng vì vậy mà chậm trễ.
Sau này, Triệu Húc đăng cơ, Thích Trạch được điều tới kinh thành, vào Lại Bộ.
Mẫu thân Thích Hoán Vân cũng chết.
Trước khi chết, bà bảo nàng ta tới kinh thành tìm Thích Trạch.
Tuy phụ mẫu nàng ta đối xử với Thích Trạch không tốt, nhưng hiện tại nàng ta cũng là muội muội duy nhất của Thích Trạch, bơ vơ không nơi nương tựa. Tới tìm Thích Trạch, Thích Trạch cũng không thể nhẫn tâm đuổi nàng ta đi.
Thích Hoán Vân tới kinh thành. Đúng như mẫu thân nàng ta nói, Thích Trạch không đuổi nàng ta đi, ngược lại còn sửa sang phòng cho nàng ta, giữ nàng ta ở trong nhà mình.
Sau nữa, Thích Hoán Vân vào cung, từng bước trở thành Hoán Phi hôm nay.
Đây là chuyện xưa của Thích Hoán Vân.
Muốn nói tiếp cũng hết rồi, chỉ có thể ngộ ra rằng sau khi trải qua ngày tháng bần cùng mới càng quý trọng hôm nay.
Do đó, Thích Hoán Vân không cho phép bản thân thất bại, không cho phép chính mình bị đánh về nguyên hình, trở về ngày tháng lúc trước.
...
Thích Hoán Vân ngồi ở chỗ Vân Trân một lát liền cáo từ.
Giao phong ngắn ngủi khiến nàng ta phát hiện Vân phi còn khó đối phó hơn tưởng tượng.
Trước đây nàng ta cho rằng đối phương có lẽ là người tính tình khá mềm mỏng, chỉ cần ngươi không chủ động công kích nàng, nàng sẽ không chủ động công kích ngươi. Nhưng lần này ở chung, nàng ta lại phát hiện, thì ra nàng ta sai rồi.
Vân phi nào đơn giản như vẻ bề ngoài chứ?
Chỉ cần là nữ nhân bước vào hậu cung, không ai thiện lương cả.
Rất nhiều chuyện, cho dù ngươi không có ý hại người, nhưng không phải chưa từng có ý hại người ta.
Xem ra kế hoạch còn phải sửa lại.
...
Thích Hoán Vân bái phỏng không để lại quá nhiều dấu vết ở chỗ Vân Trân.