Cho nên, ở bộ lạc Sư Thứu, người phạm tội chết thà bị chém đầu, còn hơn làm mồi cho hắc ưng.
Bởi vậy, Ngụy Thư Tĩnh vừa nói xong, hiện trường ngoại trừ Vân Trân không biết rõ hắc ưng là gì, những người khác, bao gồm Độc Cô Hạo Lan đều chấn động, đặc biệt là gia thần vừa hùa theo Độc Cô Hạo Lan châm chọc Ngụy Thư Tĩnh đã bắt đầu run bần bật.
“Thương Vân à, vi huynh chẳng qua đùa với đệ một chút mà thôi, xem đệ tức giận chưa kìa.” Độc Cô Hạo Lan cười ha ha hai tiếng, ngoài cười nhưng trong không cười mà nói, “Mấy gia thần phía sau ta đều là người trung thành và tận tâm với Độc Cô gia chúng ta. Nếu đã là người trung thành, sao có thể tùy tiện chịu hình hắc ưng hà khắc?”
Độc Cô Khiếu Lang tuy tôn trọng văn hóa Vân Hán Quốc, nhưng ở bộ lạc Sư Thứu, địa vị của thần tử và gia phó không hề cao. Ở thời điểm nào đó, thần tử và gia phó thậm chí chỉ được xem như là tài sản của Độc Cô gia.
Hai chữ “tài sản” có nghĩa là người Độc Cô gia có quyền sát sinh tuyệt đối với “tài sản”, đặc biệt là Ngụy Thư Tĩnh hiện giờ còn là thiếu chủ của bộ lạc Sư Thứu, Sư Thứu Vương đời tiếp theo.
Ngụy Thư Tĩnh biết rõ địa vị của vương tộc ở bộ lạc Sư Thứu, nên mới nói những lời vừa rồi.
Độc Cô Hạo Lan tuy rằng tức giận, nhưng cũng sợ Ngụy Thư Tĩnh thật sự trút giận lên thuộc hạ của mình. Dù không cam lòng, gã cũng chỉ có thể chịu đựng.
“Vân đại phu là đại phu ta mời đến xem bệnh cho phụ vương, không ai được phép vũ nhục.” Ngụy Thư Tĩnh nhìn chằm chằm Độc Cô Hạo Lan, nói, “Có phải trung thành hay không, chỉ nhìn bằng mắt ta không đoán được. Nếu muốn chứng minh họ trung thành, vậy thì quỳ xuống, một đám nhận lỗi với Vân đại phu đi. Nếu không, ta thật sự nghi ngờ bọn họ lén lút bất kính với Độc Cô gia, bất kính với phụ vương ta.”
Sắc mặt Độc Cô Hạo Lan lập tức trở nên khó coi.
Gã nắm chặt hai tay, cắn răng, như đang nỗ lực khống chế lửa giận.
Không biết qua bao lâu, gã giơ tay tát gia thần gần mình nhất.
“Thứ hỗn trướng, còn không mau xin lỗi Vân đại phu!” Độc Cô Hạo Lan nghiêng đầu, nghiến răng nghiến lợi.
Đám người khi nãy hùa theo Độc Cô Hạo Lan khinh thường người ta lập tức quỳ xuống, dập đầu xin lỗi với Vân Trân.
Vân Trân khẽ cau mày.
...
Độc Cô Hạo Lan tức giận dẫn người bỏ đi.
Vân Trân nhìn đám người đi xa, không khỏi lo lắng cho Ngụy Thư Tĩnh.
Hắn nhéo nhéo nắm tay, cắn chặt răng, như là ở nỗ lực áp chế trong lòng lửa giận.
“Huynh làm vậy không sợ chọc giận họ sao?” Vân Trân hỏi Ngụy Thư Tĩnh.
Hai tay Ngụy Thư Tĩnh để sau lưng, nắm chặt, lắc đầu: “Cho dù ta không làm gì, bọn họ cũng không tha cho ta. Cho nên, sao ta có thể nhẫn tâm nhìn muội bị họ tùy tiện vũ nhục?”
Vân Trân lắc đầu.
Ngụy Thư Tĩnh nói không sai.
Độc Cô Khiếu Lang không còn sống được bao lâu, mà tranh đoạt vương vị đã khiến y và Độc Cô Hạo Lan thành tử địch, cho dù Ngụy Thư Tĩnh không làm gì, Độc Cô Hạo Lan cũng sẽ không bỏ qua cho y.
Có điều, qua chuyện hôm nay, sợ rằng Độc Cô Hạo Lan sẽ càng hận Ngụy Thư Tĩnh.
“Muội không cần lo lắng cho ta.” Ngụy Thư Tĩnh nhìn lướt qua bụng nhỏ phồng lên của nàng, “Độc Cô Hạo Lan lòng muông dạ thú, ta sớm đã có chuẩn bị, sẽ không để gã thành công. Nhưng ta vẫn hi vọng muội nhanh chóng rời khỏi bộ lạc Sư Thứu...”