Sau khi Ngụy Thư Tĩnh tới bộ lạc Sư Thứu, sửa tên thành Độc Cô Thương Vân.
Điều này trên đường từ núi Kỳ La đến vương đình, Ngụy Thư Tĩnh đã nói với nàng.
Hiện tại, nghe Độc Cô Hạo Lan châm chọc, Vân Trân thật sự tức giận.
Xấu hoắc?
Ha ha.
Chẳng qua nàng không để lộ tâm trạng ra ngoài mặt. Đối diện với sự khiêu khích của Độc Cô Khiếu Lang, cho dù tức giận, Vân Trân cũng không thể hiện ra mặt.
“Độc Cô Hạo Lan, huynh quá đáng lắm rồi.” Ngụy Thư Tĩnh híp mắt, lạnh lùng nhìn đối phương.
“Ha ha ha ha...” Độc Cô Hạo Lan cười to, “Quá đáng? Ta nói chuyện quá đáng? Ta nói chuyện quá đáng lắm sao? Các ngươi nói xem? Nha đầu này nào giống thần y chưa? Bụng lớn như vậy, có phải đệ có tâm tư gì, muốn đưa tiểu tình nhân của mình về không?”
“Ha ha ha, Đại công tử nói đúng, rất có khả năng này.”
“Thuộc hạ nghe nói thần y trên núi Kỳ La là một lão đầu lớn tuổi, nào phải tiểu cô nương?”
“Hài tử trong bụng kia chắc không phải là của Thương Vân công tử đấy chứ? Công tử mới ra ngoài mấy ngày, sao có thể nhanh như vậy đã có...”
Độc Cô Hạo Lan vừa nói xong, người phía sau gã lập tức phụ họa. Bọn họ càng nói càng khó nghe, có điều người kia còn chưa nói xong, liền kêu thảm thiết một tiếng, trực tiếp quỳ xuống đất, đau đến che bụng lại.
“Độc Cô Thương Vân, ngươi làm gì thế hả?” Thấy người ngã xuống, Độc Cô Hạo Lan nổi trận lôi đình, hét lớn.
Ngụy Thư Tĩnh chắn trước mặt Vân Trân, lạnh lùng nhìn chằm chằm Độc Cô Hạo Lan: “Nếu huynh không quản được chó của mình, vậy đừng trách ta ra tay giúp huynh.”
“Cái gì?”
“Ngươi dám nói chúng ta là chó?”
“Thân phận của chúng ta tuy kém hơn ngươi, nhưng tốt xấu gì cũng là quý tộc bộ lạc Sư Thứu!”
“Buồn cười! Buồn cười!”
Nghe Ngụy Thư Tĩnh nói, đám người đi theo Độc Cô Hạo Lan tức khắc nổi giận, mồm năm miệng mười mà nói.
Độc Cô Hạo Lan giận tới hai mắt đỏ bừng, trừng mắt nhìn y.
“Các ngươi đúng là còn nhớ thân phận của mình.” Ngụy Thư Tĩnh nhàn nhạt nói, “Vậy các ngươi càng nên nhớ, người đang đứng trước mặt các ngươi không phải chó mèo tùy ý để các ngươi bắt nạt, mà là nhi tử duy nhất của Sư Thứu Vương Độc Cô Khiếu Lang, đồng thời cũng là thiếu chủ của bộ lạc Sư Thứu, Sư Thứu Vương tương lai! Các ngươi chẳng qua là gia thần của Độc Cô gia ta mà thôi. Gia thần còn dám dĩ hạ phạm thượng, chẳng lẽ muốn cho hắc ưng ăn hả?”
Hắc ưng mà Ngụy Thư Tĩnh nhắc đến không phải chim ưng bình thường, mà là thần ưng bộ lạc Sư Thứu đặc biệt nuôi. Ngày thường, bọn họ dùng thịt tươi cho chúng ăn, chúng rất thích ăn thịt người, vô cùng hung tàn. Nếu trong bộ lạc Sư Thứu có kẻ phạm tội lớn, trong đó có một cách tử hình, chính là đút cho hắc ưng ăn. Cột người vào cọc gỗ, để hắc ưng tới gặm nhấm. Tay chân bị trói, người muốn phản kháng cũng không được, chỉ có thể chịu đựng, nhìn bản thân từng chút bị hắc ưng ăn sạch.
Nếu có người cầu tình giúp, có lẽ ngươi sẽ bớt chịu khổ. Hắc ưng trực tiếp công kích vào chỗ trí mạng, không cần đến thời gian nửa nén nhang là chết. Nhưng nếu trong nhà không có người bỏ ra tiền tài, đó là tra tấn vô hạn.
Bình thường, hắc ưng sẽ không công kích vào chỗ trí mạng của ngươi. Ngươi sẽ tận mắt thấy tay mình, chân mình, sau đó đến bụng bị hắc ưng mổ sạch, lộ ra xương trắng. Thống khổ này khiến ngươi sống không bằng chết, nhưng lại chết không xong.