Lần này, Lưu Vân Bạch không ngăn cản Nha SÁt.
Vân Trân nhíu mày, lòng vô cùng bực bội.
“Ngài rốt cuộc có ý gì?”
Đây có được tính là lần đầu tiên nàng xé lớp mặt nạ giả nhân giả nghĩa kia không? Một khi vậy, nàng không muốn làm bộ thân thiện nữa!
“Thuốc gây ảo giác ngài muốn, ta đã đưa cho ngài! Có điều chuyện ngài muốn dùng nó để làm gì, ta không muốn biết, càng không muốn tham dự! Mong ngài lập tức thả ta rời đi!”
Nói xong, nàng nhìn đối phương chằm chằm.
Lưu Vân Bạch cũng nhìn nàng, đôi mắt đào hoa kia không còn liễm diễm câu người, mà biến thành u ám sâu không thấy đáy, thần bí lạnh băng.
Đột nhiên, hắn cười, vẫy tay với Nha Sát.
Nha Sát thu hồi kiếm trên cổ Vân Trân.
“Sao ngươi vẫn còn ngây thơ như vậy?” Lưu Vân Bạch chủ động lấy bình thuốc trong tay Vân Trân, chơi đùa, “Ngay thời điểm đưa bình thuốc này cho ta, ngươi đã phản bội chủ tử của ngươi, vị thiếu gia kia của ngươi! Bây giờ, làm nhiều một chút, ít một chút thì có liên quan gì? Ngươi cho rằng, ngươi còn có thể thoát khỏi tội danh 'phản bội' sao?”
Vân Trân nhìn hắn chằm chằm, nửa ngày sau, lắc đầu: “Không giống.”
Vẫn không giống.
Đưa thuốc cho hắn, là vì trả nợ ân tình.
Nếu tự mình hạ thuốc trên người Ninh Vương, đó mới là phản bội!
“Vậy chúng ta chơi một trò chơi nhỏ đi!” Lưu Vân Bạch cười cười, đi đến trước giường, từ trong tay áo lấy ra một bình thuốc khác, quay đầu, nói với Vân Trân, “Bây giờ, ngươi có hai lựa chọn. Lựa chọn thứ nhất, nghe lời ta. Lựa chọn thứ hai, chính là lúc này ta lập tức đánh thức ông ấy, để ông ấy nhìn thấy ngươi. Ông ấy sẽ cho rằng là ngươi bắt cóc ông ấy. Đến lúc đó, ngươi sẽ không bao giờ có thể về Ninh Vương phủ nữa, càng không gặp được vị thiếu gia kia của ngươi. Được rồi, quy tắc ta đã nói xong, bây giờ ta để ngươi lựa chọn.”
“Lưu Vân Bạch, ngài không thể...” Vân Trân phẫn nộ.
“Suỵt!” Lưu Vân Bạch đưa ngón trở lên miệng, sau đó mở bình thuốc giải mê dược ra, để ngay mũi Ninh Vương.
Ngay sau đó, Ninh Vương nhíu mày một chút.
“Sắp tỉnh rồi, ngươi không còn thời gian đâu.” Lưu Vân Bạch nghiêng đầu, cười nói.
“Lưu Vân Bạch, ngươi là tên điên!”
“Ngươi nói không sai.” Lưu Vân Bạch híp mắt, mỉm cười, đột nhiên, hắn nói nhỏ, “Không xong rồi, người đã tỉnh.”
“Ta đồng ý với ngươi.”
Vân Trân nắm chặt hai tay, nói.
Nàng vừa dứt lời, Lưu Vân Bạch liền cầm đao đánh vào cổ Ninh Vương.
Ninh Vương lần nữa bất tỉnh.
“Làm đi.” Lưu Vân Bạch đi tới, đưa bình thuốc cho nàng.
Vân Trân thuận thế nắm lấy vạt áo trước ngực hắn, kéo đầu hắn xuống: “Một ngày nào đó, ngươi sẽ hối hận!”
Nói xong, hắn buông hắn ra, cầm lấy bình thuốc, đi đến trước giường Ninh Vương.
Lưu Vân Bạch phủi phủi nơi Vân Trân vừa bắt lấy, sau đó nghiêng đầu nhìn nàng.
...
Thời điểm tự tay giao thuốc gây ảo giác cho Lưu Vân Bạch, Vân Trân đã nghĩ tới khả năng sử dụng.
Thuốc này khiến người ta rơi vào ảo giác, nhưng lại không thể thật sự khống chế một người.
Lưu Vân Bạch muốn dùng thuốc gây ảo giác với Ninh Vương, phỏng chừng vì muốn Ninh Vương nhớ lại những chuyện liên quan tới mẫu thân của mình.
Đương nhiên, đây chỉ là phỏng đoán của Vân Trân.
Hiện tại, nàng không còn lựa chọn nào khác.
Nàng mở mắt bình, lấy viên thuốc bên trong đưa tới bên miệng Ninh Vương.