Thuốc vào miệng là tan, không cần nuốt.
Cho nên, Ninh Vương rất nhanh liền có thay đổi.
Vân Trân nhìn dược hiệu bắt đầu phát tác, đang muốn tránh ra, nhưng ngay lúc này, lại xảy ra chuyện khác thường.
Ninh Vương đột nhiên xanh cả mặt, phun ra ngụm máu.
“Tại sao lại như vậy?” Vân Trân vội nhìn Lưu Vân Bạch.
Nhưng sắc mặt Lưu Vân Bạch lại bình tĩnh ngoài dự đoán.
Hắn bình tĩnh nhìn nàng.
Trong nháy mắt đó, như có lôi điện đánh vào đầu.
“Ngươi... Ngươi đã đổi thuốc của ta...”
Lưu Vân Bạch không hề phủ nhận, khóe miệng cong lên nụ cười câu hồn.
“Ngươi chỉ tự tay đút ông ấy uống thuốc gây ảo giác, nơi nào coi như nhược điểm thật sự? Trừ phi, thứ ngươi đút vào miệng ông ấy là độc dược!” Lưu Vân Bạch nhẹ giọng, “Chỉ có nhược điểm như vậy mới khiến ngươi kiêng kị.”
Vân Trân nhìn Lưu Vân Bạch.
Khoảnh khắc đó, trong đầu nàng lóe lên rất nhiều cách giải quyết.
Nàng có thể không thừa nhận; nàng có thể nhân lúc Nha Sát không kịp phản ứng, tiến lên hạ độc Lưu Vân Bạch; nàng có thể... Nàng có thể nghĩ ra rất nhiều cách giấu giếm, duy nhất có một điều tương lai không thể đối mặt, chính là sự chất vấn của Triệu Húc.
Nếu Triệu Húc hỏi nàng có hạ độc phụ vương của hắn không.
Nàng có thể không nhận sao?
Nếu nàng nói, nàng bị ép buộc, Triệu Húc sẽ tin sao?
Nàng là đồ đệ của Độc Thủ Y Tiên, bọn họ sẽ tin nàng ngay cả độc dược cũng không thể phân biệt rõ ràng sao?
Vân Trân chậm rãi nhắm mắt lại, rét lạnh sống lưng.
...
Sau đó, Lưu Vân Bạch làm gì Ninh Vương, Vân Trân không biết.
Nàng đợi ngoài phòng nửa canh giờ, Nha Sát đi ra, coi nàng như bao tải mà đưa về Ninh Vương phủ.
Nha Sát đặt nàng trước cửa phòng, rồi trực tiếp biến mất.
Vân Trân chết lặng đẩy cửa phòng đi vào, còn chưa kịp thắp nến, liền nghe thấy tiếng bình lăn.
Trong phòng đầy mùi rượu.
Nương theo ánh trăng, nàng nhìn về phía bình rượu đặt trên ngăn tủ, giờ phút này nó đã lăn dưới đất, rượu bên trong sắp không còn, hương rượu say lòng người từ bên trong bay ra. Mà Hắc đại nhân thân hình mập mạp đang ở ngay bên cạnh, thè lưỡi liễm hết chút rượu còn sót lại.
Không biết nó đã uống bao lâu rồi, hiện tại có lẽ đã say khướt.
Nghe tiếng Vân Trân mở cửa cũng không có phản ứng.
Nhìn cảnh này, Vân Trân nhớ tới buổi hẹn với Triệu Húc.
Nàng lập tức xoay người muốn ra ngoài.
Nhưng còn chưa bước qua ngạch cửa, nàng liền dừng lại, tay trái nắm chặt cánh cửa.
Bây giờ đi, còn ý nghĩa gì?
Hiện tại chỉ cần nghĩ đến Triệu Húc, Vân Trân lại nhớ tới chuyện xảy ra trong phủ của Lại Bộ Thị Lang, nhớ tới cảnh Ninh Vương phun ra máu tươi ở trước mặt nàng.
Nàng lúc này, căn bản không thể như trước đối mặt với Triệu Húc.
Huống chi, rượu cũng không còn, sao có thể cùng nhau uống rượu?
Có lẽ, đây là ý trời.
Vân Trân nhìn màn đêm trước mặt.
...
Đồng thời, ở bên hồ.
Triệu Húc cũng ở đó đợi nàng một đêm.
Từ ban đầu lòng đầy hi vọng, đến không ngừng cổ vũ chính mình, thuyết phục bản thân nàng sẽ đến, mãi tới cuối cùng trái tim cũng lạnh.
Khi trời sắp sáng, hắn mới vác thân thể lạnh lẽo quay về phòng.
Sau khi trở về, còn chưa kịp ngồi xuống, Bích Diên vội vàng chạy tới.
Vừa rồi bên chủ viện truyền đến tin tức, nói Ninh Vương từ nửa đêm bắt đầu sốt cao, tình hình vô cùng nghiêm trọng, nương nương bảo hắn nhanh chóng qua đó.