Bởi vì lúc ấy vẫn chưa có nhiều ngươi lừa ta gạt như vậy, bọn họ đều là thiếu niên, cho dù lục đục với nhau, cho dù hãm hại nhau cũng sẽ không giống sau này, ảnh hưởng xa hơn.
Huống hồ Thanh Lương sơn trang cách xa kinh thành, thị phi rất ít.
Dù về sau Tô Thái Hậu ép nàng đưa ra quyết định, nhưng ít ra mấy năm đầu nàng thật sự vui vẻ.
Theo đó là mấy năm sau, trở về kinh thành.
Khi ấy Triệu Húc còn chưa phải hoàng đế, hắn chỉ là Tứ thiếu gia của Ninh Vương phủ.
Triệu Hi cũng không phải tiên Thái Tử, mà là Lưu Vân Bạch, con nuôi của quận thủ quận Xích Thủy.
Quả Nhi cũng không phản bội nàng, vẫn là nha đầu thiện lương tham ăn.
Rất nhiều người đều không chết.
Nhưng bắt đầu từ khoảnh khắc bọn họ hồi kinh, rất nhiều chuyện đã thay đổi.
Gông xiềng trên người Vân Trân càng đeo càng nặng, đôi khi nặng đến mức khiến nàng thiếu chút không thở nổi.
Thời gian trôi dần, tình cảnh càng gian nan.
Sau này, nàng chạy trốn tới giang hồ, ngày tháng khá tự tại.
Nhưng nói là “tự tại”, lại không có cách nào “tự tại” thật sự.
Bởi vì nàng biết nàng vẫn còn vướng bận. Bằng không, nàng đã không từ bỏ cuộc sống ở U Minh giáo, quay về kinh thành, lần nữa bước vào nơi khiến nàng không thể hít thở.
Cuộc sống trong cung cho dù có cười vui, nhưng sau nụ cười đó là bất an và bực bội.
Kế tiếp là Quán Châu.
Tới Quán Châu cũng gặp đủ loại khúc chiến.
Mãi đến khi người Nhung bị đuổi ra khỏi Vân Hán Quốc, nàng theo Triệu Húc về Quán Châu, ở đó có một khoảng thời gian ngắn vui thích.
Cẩn thận ngẫm lại, sau khi bước vào thế giới này, thật ra nàng chưa từng có ngài nào tự do thật sự.
Hiện tại vì thân thế, nàng không thể không rời xa kinh thành, rời xa Triệu Húc, rời xa những thị phi ân oán kia. Đây không phải là cơ hội sao?
Nàng nói với Ngụy Thư Tĩnh nàng muốn đi ngao du khắp nơi, đó không hoàn toàn là lý do.
Đối với nàng mà nói, nàng quả thật cần thời gian dành cho mình, tìm lại bản thân lúc đầu, nghĩ về những thứ đã mất, ngẫm lại trong cuộc đời này đâu mới là thứ quan trọng nhất.
Có lẽ có một ngày nàng nghĩ thông suốt rồi, sẽ tìm một chỗ dừng chân, yên ổn lại. Hoặc là vẫn cứu lưu lạc. Cũng có thể là một ngày nào đó đột nhiên trở về kinh thành, nàng sẽ không cảm thấy kỳ lạ.
Bởi vì từ giờ trở đi, tất cả đều bắt đầu lại.
...
Ngay sau hôm Ngụy Thư Tĩnh rời đi, từ sáng sớm, có người của “Tham Lang” tới.
Thời điểm Vân Trân xuống lầu, Miến Đà Loa đang tiếp đón họ.
Trong số đó có mấy người thoạt nhìn rất quen mắt.
“Vân cô nương, à không, hẳn là tiểu chủ nhân.” Người phía trước là Bát gia Vân Trân từng tiếp xúc ở Hỏa Diễm thành. Bát gia đứng dậy chắp tay với Vân Trân, xem như chào hỏi.
Phía sau Bát gia cũng có mấy người quen mắt, nhớ lại, hình như là tiểu nhị từng làm việc trong hiệu thuốc của Bát gia.
“Bát gia, các vị.” Vân Trân gật đầu, “Mọi người cứ gọi ta là Vân cô nương đi. Cách xưng hô 'tiểu chủ nhân' này ta không quen lắm.”
“Không sao, nghe nhiều rồi tiểu chủ nhân sẽ quen thôi.” Bát gia cười nói.
Ông ta vẫn như trước đây, có thói quen duy trì nụ cười trên mặt.
Vân Trân không định dây dưa với ông ta về vấn đề này.
“Vân Trân, đám người Bát gia tới là muốn đón người tới Nhung.” Miến Đà Loa nói.