Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 1646: Chương 1646: Ta có ý tưởng này




Hai hôm nay, Miến Đà Loa đều ở đây với nàng.

“Nhung?” Vân Trân nhìn Bát gia.

“Không sai.” Bát gia gật đầu, “Hiện giờ, thân phận của tiểu chủ nhân đã bị hoàng đế của Vân Hán Quốc biết. Vân Hán Quốc đối với tiểu chủ nhân mà nói đã không còn an toàn. Nếu tiểu chủ nhân đi nơi khác, bọn ta cũng không yên lòng. Cho nên, tiểu chủ nhân hãy theo bọn ta về Nhung đi. Nhung Vương vô cùng rộng lượng với 'Tham Lang' chúng ta. Ở đó có không ít huynh đệ tỷ muội của chúng ta. Chờ tiểu chủ nhân tới đó, chúng ta lại mưu tính chuyện tiếp theo.”

Nói tới đây, trong đôi mắt luôn mang ý cười của Bát gia hiện lên một tia tàn nhẫn, “Nợ máu phải trả bằng máu. Chỉ cần còn tiểu chủ nhân, chỉ cần huyết mạch của chủ công không đứt đoạn, 'Tham Lang' chúng ta sẽ không bị tiêu diệt.”

Vân Trân không lập tức trả lời Bát gia.

Miến Đà Loa lên tiếng thay đổi đề tài, sau đó dẫn nhóm người Bát gia lên lầu nghỉ ngơi.

...

Trước khi Vân Trân và Ngụy Thư Tĩnh tới đây, Miến Đà Loa đã tới trước, bao trọn khách điếm này. Hiện tại trong khách điếm trên cơ bản đều là người của “Tham Lang“. Mà người của trà xá hộ tống Vân Trân đã tách ra trước đó.

Miến Đà Loa và đoàn người Bát gia đi rồi, Vân Trân chậm rãi đến hậu viện.

Bát gia sau khi nói xong, Vân Trân cũng không có lập tức hồi đáp.

Hậu viện khách điếm có một cánh cửa nhỏ.

Bên ngoài cửa nhỏ là một con sông.

Vân Trân ngồi ở cửa, dựa vào tường, thờ thẫn nhìn bên ngoài.

Không bao lâu, phía sau nàng truyền tới tiếng bước chân.

Nàng quay đầu, thấy Miến Đà Loa đã đi tới trước mặt mình.

“Tiền bối.”

Miến Đà Loa lắc đầu, ngồi xuống bên cạnh.

“Ngươi định thế nào?” Lúc này, Miến Đà Loa hỏi.

Nàng biết Miến Đà Loa hỏi chuyện Bát gia vừa nói.

Tuy vừa rồi Miến Đà Loa dời đề tài đi, nhưng đó vẫn là chuyện tránh không khỏi. Hôm nay Bát gia vừa tới, đi đường mệt nhọc, không có nhiều tinh thần, nhưng nghỉ ngơi xong, buổi chiều bọn họ sẽ lại nhắc tới chuyện đó.

Sớm muộn gì Vân Trân cũng phải đưa ra quyết định.

“Ta không muốn tới Nhung.” Đối mặt với Miến Đà Loa, Vân Trân nói thẳng suy nghĩ của mình, “Nơi đó không hợp với ta.”

Dù là người Nhung hay thủ hạ “Tham Lang” ở Bắc địa.

Vân Trân cảm thấy nàng không hợp theo chân bọn họ.

“Nhưng đám người Bát gia sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.” Miến Đà Loa nói.

Bằng không, bọn họ sẽ không mạo hiểm lần nữa trở về Vân Hán Quốc. Bọn họ là sợ Vân Trân giữa đường đổi ý, cuối cùng không chịu tới Nhung.

Phải biết rằng sau trận chiến loạn kia, thủ hạ “Tham Lang” như Bát gia đã trở thành tội phạm quan trọng số một của Vân Hán Quốc, đặc biệt là Bắc địa, nơi Trấn Bắc quân trấn thủ.

Hiện tại, bọn họ trở lại đây hiển nhiên là việc vô cùng nguy hiểm.

“Ta biết.” Vân Trân gật đầu.

Nàng đương nhiên biết đám người Bát gia sẽ không chịu buông tay.

Trước đó bọn họ đã kiên trì nhiều năm như vậy.

Hiện giờ, vất vả lắm mới biết được Thịnh Vân Lan vẫn còn để lại huyết mạch trên đời, bọn họ khẳng định sẽ đón nàng trở về kế thừa di chí, tiếp tục báo thù “hoàng tộc Triệu thị“.

“Lòng ta đang có ý tưởng này.” Vân Trân nói, “Nếu làm xong chuyện đó, có lẽ ta có cách thuyết phục bọn họ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.