Vân Trân nói xong, Miến Đà Loa quay đầu, nhìn nàng.
Vân Trân cười cười, đầu dựa vào vách tường phía sau, nhìn không trung nơi xa.
Chuyện đó thật ra nàng đã cân nhắc một khoảng thời gian. Thời điểm ở hoàng cung lão Ngư nói với nàng, trong đầu nàng đã lóe lên ý niệm này. Hiện tại, vừa lúc tới Bắc địa, vừa lúc có thể đi xem. Nếu có thể, có lẽ sẽ giải quyết được phiền phức từ “Tham Lang.”
Đồng thời, dừng mọi thù hận từ chỗ nàng.
Nhóm người Bát gia cố chấp với báo thù.
Nhưng dù Thịnh gia “Tham Lang” hay Thịnh Vân Lan đã cho họ bao nhiêu ân huệ, ân tình, nhiều năm trôi qua như vậy, những tình nghĩa đó cũng nên chấm dứt rồi.
Vì thù hận năm đó, đã có quá nhiều người phải trả giá bằng sinh mạng.
Như mẫu thân Cửu Ca của thân thể này, như Bạch Phi, như Triệu Hi, như những người “Tham Lang” chết vì “hoàng tộc Triệu thị“...
Nếu trong lòng vẫn không buông bỏ, thù hận sẽ mãi mãi tra tấn bọn họ, khiến họ không thể giải thoát.
Vân Trân muốn tìm cơ hội giúp họ từ bỏ chấp niệm trong lòng.
Nhưng rốt cuộc có bao nhiêu phần thắng, bản thân nàng cũng không nói rõ.
“Ngài có biết địa chỉ cũ của Thịnh gia không?” Đúng lúc này, Vân Trân hỏi.
“Hả?” Miến Đà Loa nhìn nàng, “Ngươi hỏi địa chỉ cũ của Thịnh gia nào?”
“Chính là nơi ban đầu. Cụ thể ở đâu ta không biết. Nhưng nơi đó hẳn rất quan trọng với Thịnh gia 'Tham Lang'.”
Miến Đà Loa hoảng hốt. Ông nghĩ nghĩ, nói: “Trước đây ta hình như có nghe thủ hạ của Thịnh Vân Lan nhắc với ông ta đảo gì đó. Có điều cụ thể ở đâu ta cũng không biết. Có lẽ ngươi có thể chờ đám người Bát gia nghỉ ngơi xong, đi hỏi bọn họ. Trong số họ có không ít người từ nhỏ đã đi theo Thịnh Vân Lan, nói không chừng bọn họ sẽ biết.”
“Vâng.” Vân Trân gật đầu.
Hôm trừ tịch, lão Ngư tới tìm nàng, nhắc tới bảo tàng “Tham Lang“.
Lão Ngư nói bí mật liên quan tới bảo tàng giấu trong đồ đằng trên cánh tay nàng, manh mối liên quan ở địa chỉ cũ của Thịnh gia. Chỉ là khi đó lão Ngư nói không rõ, Vân Trân cho rằng ở gần Bắc địa hỏi thăm người xưa là dễ dàng tìm được. Nhưng hiện tại Miến Đà Loa do dự, còn nhắc tới đảo?
Xem ra bảo tàng của Thịnh gia mà lão Ngư nhắc đến không dễ dàng tìm được như vậy.
Vân Trân cúi đầu, rơi vào trầm tư.
...
Không đến giữa trưa, đám người Bát gia đã xuống lầu.
Bọn họ tìm được Vân Trân ở hậu viện khách điếm. Bát gia lần nữa biểu đạt, muốn mời Vân Trân theo họ tới Nhung. Vân Trân vẫn giống buổi sáng, không trực tiếp trả lời.
Bát gia thấy vậy, phất tay, ý bảo những người khác rời đi trước.
Rất nhanh, nơi này chỉ còn lại Vân Trân và Bát gia.
Đột nhiên, Bát gia quỳ xuống trước mặt Vân Trân.
“Bát gia đứng lên đi, ngươi làm gì vậy?” Vân Trân duỗi tay, muốn nâng Bát gia đứng dậy.
Có điều, Bát gia lại tránh tay nàng đi.
“Tiểu chủ nhân, xin nhận một lạy của ta.” Bát gia ôm quyền, nói, “Trước đây ở Hỏa Diễm thành, ta không biết thân phận của người, nhiều lần mạo phạm. Nếu tiểu nhân vì chuyện đó mà không chịu theo bọn ta tới Nhung, lão Bát ta ở đây dập đầu bồi tội với người.”
“Bát gia, không được. Ngươi làm vậy ta tổn thọ mất.” Vân Trân giữ tay ông ta lại, không cho ông ta cự tuyệt, “Ngươi có chuyện gì, đứng lên rồi nói. Ngươi như vậy ta thật sự không chịu nổi.”