Trừ tịch qua, tuyết trên mặt đất bắt đầu tan.
Vân Trân và những hạ nhân khác của vương phủ bắt đầu dọn dẹp tuyết, miễn cho chờ chúng tan hết làm đường đi trơn trượt.
Hôm nay, nàng dọn xong tuyết đọng ở cửa viện Thính Tuyết Hiên, lại bị an bài đến hậu viện quét tước.
Nơi này hẻo lánh, ngày thường rất ít người tới đây.
Vân Trân vừa tới, liền bắt gặp Triệu Du cùng mấy nha hoàn đứng trong viện.
“Trả lại cho ta, trả lại cho ta!”
Lúc này, Triệu Du đang ngẩng đầu nhìn chằm chằm một nha hoàn giơ tay cao, trên mặt lộ vẻ nôn nóng.
“Ha ha ha, dựa vào cái gì mà đưa cho ngươi? Tên ngốc này, lấy chim làm gì hả? Ta cứ không cho ngươi đấy, ngươi muốn thế nào?” Nha hoàn kia đắc ý cười nói.
Vân Trân nhận ra nàng ta, nàng ta là nha hoàn Mặc Thư bên cạnh Triệu Ngọc Dao.
Lần trước Triệu Ngọc Dao đánh nàng xong, liền bảo nha hoàn Mặc Thư này trông chừng nàng, bắt nàng quỳ trên nền tuyết hai canh giờ mới thả nàng rời đi.
Nàng thật không ngờ hiện tại Mặc Thư dám trắng trợn khi dễ Ngũ thiếu gia của vương phủ như vậy.
“Trả lại cho ta, trả lại cho ta...” Triệu Du duỗi tay bắt lấy.
“Không trả cho ngươi đấy, ngươi làm gì sao hả? Trừ khi, ngươi quỳ xuống cho chúng ta, kêu chúng ta một tiếng cô nãi nãi, ta liền trả con chim cho ngươi!”
Bên cạnh có nha hoàn cười hì hì phụ họa, bảo Triệu Du quỳ xuống.
Bộ dáng này, hiển nhiên đây không phải lần đầu tiên bọn họ bắt nạt Triệu Du.
Triệu Du thò tay, ngơ ngác nhìn Mặc Thư.
“Quỳ đi, chỉ cần ngươi quỳ, ta sẽ trả lại cho ngươi!” Mặc Thư thúc giục.
“Mau quỳ xuống! Gọi cô nãi nãi!”
“Còn phải dập đầu!”
“Mau lên!”
...
Vân Trân không nhịn nỗi.
“Ngũ thiếu gia! Ngũ thiếu gia ngài ở đâu? Ngũ thiếu gia!”
Nàng quay đầu, hướng ra sau kêu một tiếng, sau đó làm bộ hoảng loạn chạy tới chỗ bọn họ. Khi nàng nhìn thấy Triệu Du, lập tức xông tới bắt lấy tay nó, nôn nóng nói: “Ngũ thiếu gia, sao ngài lại ở đây? Thấm phu nhân đang tìm ngài đấy! Còn không tìm được ngài, chỉ sợ phu nhân sẽ đi bẩm báo vương gia! Đi đi đi, mau cùng nô tỳ trở về!”
Dứt lời, nàng liền kéo tay nó rời đi.
Có điều, Triệu Du không nhúc nhích, mà nhìn tay Mặc Thư chằm chằm.
“Thiếu gia, sao vậy?” Vân Trân hỏi.
“Chim, chim...” Triệu Du chỉ vào tay Mặc Thư, ánh mắt si ngốc.
“Chim nhỏ?” Vân Trân sửng sốt, giống như lúc này mới nhìn thấy mấy người Mặc Thư, “A? Xin Mặc Thư tỷ tỷ trả chim nhỏ cho Ngũ thiếu gia.”
“Muốn xen vào việc của người khác?” Lúc này, bên cạnh có nha hoàn tức giận đẩy nàng một cái.
“Vị tỷ tỷ này đang nói gì vậy? Nô tỳ chẳng qua muốn thay Ngũ thiếu gia lấy lại chim nhỏ của ngài ấy, sau đó đưa ngài ấy trở về. Nếu Thấm phu nhân còn không thấy người, kinh động tới vương gia, chỉ sợ...” Nói tới đây, Vân Trân lộ vẻ căng thẳng, “Nô tỳ chỉ là muốn nhanh chóng trở về bẩm báo kết quả làm việc, xin tỷ tỷ thông cảm.”
Thấy nàng dọn Thấm phu nhân ra, còn nhắc tới vương gia, sắc mặt mấy nha hoàn Mặc Thư lập tức thay đổi.
Triệu Du là tên ngốc, bị bọn họ khi dễ, nó cũng không biết đi cáo trạng.
Nhưng dù sao nó vẫn là Ngũ thiếu gia của vương phủ.
Nếu chuyện này thật sự bị vương gia biết, cho dù các nàng có Đại tiểu thư chống lưng, chỉ sợ cũng không tránh được một hồi giáo huấn.
“Hừ, trả ngươi!”
Mặc Thư hừ lạnh một tiếng, không cam lòng mà ném chim nhỏ vào lồng ngực Triệu Du, sau đó dẫn người rời đi.