Cung Nữ Thượng Vị Ký: Nhất Phẩm Hoàng Quý Phi

Chương 217: Chương 217: Vào lầm rừng trúc




Chờ bọn họ đi rồi, Vân Trân thở phào nhẹ nhõm.

“Không động đậy nữa.”

Bỗng, bên cạnh truyền tới giọng mất mát của Triệu Du.

Vân Trân quay đầu, phát hiện Triệu Du đang ngơ ngác giơ chim nhỏ tới trước mặt nàng, đôi mắt thanh triệt sạch sẽ vẫn nhìn nàng không nhúc nhích.

“Không động đậy nữa.”

Triệu Du lặp lại, ánh mắt có vài phần sốt ruột.

Vân Trân hoàn hồn, nhận lấy chim nhỏ trong tay nó, phát hiện cổ đã bị người ta vặn gãy.

Có lẽ thời điểm Mặc Thư trả lại, quá tức giận, liền trút hết cảm xúc lên người chim nhỏ.

Vân Trân nhíu mày, nhìn Triệu Du: “Chim nhỏ chết rồi.”

Không biết Triệu Du có hiểu ý nghĩa của từ “chết” không.

Chỉ thấy nó duỗi tay, nhận lấy chim nhỏ từ nàng, sau đó ngơ ngác nhìn chim nhỏ.

Không biết qua bao lâu, có lẽ xác định chim nhỏ thật sự không thể động đậy, nó mới ngẩng đầu nhìn Vân Trân.

“Nô tỳ giúp thiếu gia chôn chim nhỏ được không?” Vân Trân hỏi.

Triệu Du nhìn nàng một lát, sau đó xoay người ôm chim nhỏ chạy đi.

Thấy nó càng chạy càng hướng về phía hẻo lánh, lo lắng nó lại gặp điêu nô, Vân Trân thở dài, đành theo sau.

...

Vân Trân đi theo Triệu Du tới một thủy tạ.

Xung quanh thủy tạ có rất nhiều trúc.

Triệu Du ngồi xổm trong rừng trúc, đào hố cho chim nhỏ.

“Ngũ thiếu gia, vẫn là để nô tỳ làm đi.”

Vân Trân đi qua, ngồi xổm bên cạnh Triệu Du, duỗi tay giúp nó.

Rất nhanh, hai người đã đào xong hố.

Triệu Du trịnh trọng đặt chim nhỏ vào, sau đó lấp đất lại.

Vân Trân thấy tay nó đã bẩn, vội lấy khăn tay ra đến bên hồ nhúng nước vắt khô, cẩn thận lau ngón tay giúp nó.

“Ngũ thiếu gia, để nô tỳ dẫn ngài trở về, bằng không Thấm phu nhân sẽ rất sốt ruột.” Vân Trân đứng dậy, duỗi tay về phía nó.

Triệu Du ngơ ngác nhìn nàng, không nhúc nhích.

Vân Trân biết trí lực của nó có vấn đề, đang nghĩ có nên tìm thứ gì đó dỗ nó hay không.

Ngay thời điểm nàng rút tay về, chuẩn bị sờ túi thuốc, Triệu Du bỗng đứng dậy, bắt lấy tay nàng.

Vân Trân “A” một tiếng.

Nhưng Triệu Du lại nắm rất chặt, giống như sợ nàng sẽ biến mất.

Cảm nhận được tâm trạng lo lắng của hài tử, Vân Trân không nhịn được mà giơ tay còn lại xoa đầu nó, dịu dàng bảo: “Đi thôi!”

Đối diện với ánh mắt thanh triệt của hài tử này, nàng không nhịn được mà muốn che chở.

...

Rầm!

Ngay thời điểm chuẩn bị xoay người rời đi, ở trúc lâu cách đó không xa truyền tới tiếng đập đồ, sau đó là tiếng người phẫn nộ.

“Cút! Ta bảo ngươi cút!

“Thiếu gia, thiếu gia bớt giận! Thiếu gia bớt giận!”

“Cút cho ta! Ta không muốn nhìn thấy ngươi! Cút!”

“Thiếu gia...”

...

Rất nhanh, liền có một nha hoàn bưng chén thuốc vỡ vụn nghiêng ngả lảo đảo chạy ra. Nha hoàn kia đứng ở cửa nhìn trúc lâu, lặng lẽ rơi lệ.

“Cút!”

Lúc này, trong trúc lâu có thứ gì bay ra, nha hoàn kia chật vật né tránh.

“Là nàng ấy?”

Khi nha hoàn kia quay đầu, Vân Trân không khỏi ngây ra, vội kéo Triệu Du trốn sau tảng đá.

Chờ nha hoàn đi rồi, Vân Trân mới bước ra.

Thế mà là Mặc Nhiễm!

Chính là Mặc Nhiễm năm năm trước phụng mệnh đến Nam Hoang giám sát việc sửa chữa sơn trang!

Nàng ấy không phải người của vương phi sao? Sao lại ở đây?

“A, a a a...”

Lúc này, nàng cảm giác Triệu Du túm chặt tay nàng.

“Không sao, chúng ta về thôi...”

Vân Trân còn chưa nói xong, đã bị người trong trúc lâu phát hiện.

“Ai? Ai ở đó? Ra đây cho ta!”

Theo đó truyền tới một giọng nói tức muốn hộc máu.

Vân Trân ngẩng đầu nhìn nam tử trẻ tuổi kia, lúc này đang ngồi bên cửa sổ phẫn nộ trừng mắt nhìn bọn họ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.