Rất nhanh, ánh mắt người nọ từ Vân Trân dừng ở chỗ Triệu Du.
Sắc mặt hắn cứng đờ, ngay sau đó kinh ngạc gọi: “Du Nhi?”
...
Vân Trân dẫn Triệu Du về Thấm Viên, lúc này mới yên tâm rời đi.
Nàng nhíu mày, nhớ lại cái người ở thủy tạ trong rừng trúc.
Mặc Nhiễm gọi hắn là “thiếu gia”, hắn gọi Triệu Du là “Du Nhi”, hơn nữa vốn dĩ nhìn thấy có người xông vào rừng trúc hắn rất tức giận, kết quả vừa thấy Triệu Du liền bình tĩnh lại, chỉ lạnh lùng bảo nàng dẫn Triệu Du ra ngoài.
Thiếu gia? Thủy tạ?
Còn cả nha hoàn Mặc Nhiễm của vương phi...
Thân phận của người trong rừng trúc kia dường như đã được miêu tả sinh động
Hẳn, người đó là con trai thứ hai của vương phi, Tam thiếu gia của Ninh Vương phủ Triệu Duẫn.
Chỉ nghe nói Tam thiếu gia té ngựa bị thương ở chân, nhưng nàng theo mẫu tử Tô trắc phi hồi phủ đã hơn một tháng vẫn chưa gặp được vị Tam thiếu gia này, ngay cả đêm giao thừa cũng không nghe nói tin tức về hắn.
Không ngờ, hắn lại ở thủy tạ trong rừng trúc dưỡng thương.
Lúc trước nghe người ta nói, tính cách Tam thiếu gia Triệu Duẫn này ôn hòa, không thích quyền mua, chỉ yêu thi họa...
Bây giờ xem ra, lần té ngựa ngoài ý muốn đó làm tính tình hắn thay đổi.
Nghĩ đến đây, Vân Trân thở dài.
Nhắc đến, gia tộc Triệu thị này đúng là tà môn.
Đương kim Thánh Thượng, dưới gối không con, không người nối nghiệp cũng không nóng nảy, cả ngày chỉ trầm mê luyện đan, ném chuyện triều chính cho đại thần, hiện giờ, trên triều đình cơ bản đã bị Vương thị và Liễu thị chia cắt.
Mà Ninh Vương phủ này...
Dưới gối Ninh Vương có năm nhi tử, lại trong mấy năm ngắn ngủi liên tiếp xảy ra chuyện.
Thế tử chết bất đắc kỳ tử, con trai thứ hai rơi xuống nước bỏ mình, con trai thứ ba té ngựa tàn tật, con trai thứ năm ngu dại.
Hiện giờ, chỉ còn con trai thứ tư Triệu Húc vẫn hoàn hảo.
Nếu nói là ngoài ý muốn, thật đúng là khó có thể khiến người ta tin phục.
Nếu nói do người làm, vậy hung thủ đứng sau là ai?
Nếu dựa theo “người hưởng lợi cuối cùng” để phân tích, hiển nhiên, Tô trắc phi và Triệu Húc đáng nghi nhât.
Nhưng nếu nói năm đó cái chết của thế tử ở trong phòng nha hoàn của Tô trắc phi có liên quan tới bà ta, chuyện này có thể hiểu được. Nhưng thời điểm liên tiếp xảy ra những chuyện sau đó, Tô trắc phi và Triệu Húc đều không ở kinh thành, cho dù có tâm, vậy cũng ngoài tầm tay.
Nhưng nếu nói không liên quan, vậy có phải quá trùng hợp không?
...
Nghĩ đến đây, Vân Trân không nhịn được mà nhíu chặt cung mày.
Nàng ngẩng đầu nhìn Ninh Vương phủ huy hoàng tráng lê.
Dưới vẻ ngoài vinh hoa phú quý lại là sóng gió mãnh liệt, che giấu sát khí.
Vương phi tàn nhẫn độc ác, Liễu trắc phi kiêu ngạo ương ngạnh, Thấm phu nhân dịu dàng nhã nhặn, Mai phu nhân không màng sự đời, Cơ phu nhân diễm lệ được sủng ái, cùng Tô trắc phi tâm cơ thâm trầm...
Ninh Vương phủ nay giống như một vòng lẩn quẩn, ẩn chứa rất nhiêu bí mật. Mà các nữ nhân hậu trạch của Ninh Vương, chỉ sợ không có ai đơn giản.
Có lẽ ngoài ý muốn gần đây ở vương phủ, những ngoài ý muốn xảy ra trên người các vị thiếu gia căn bản không phải “ngoài ý muốn”, mà “do người làm“.
Có điều, rốt cuộc là ai trong số họ?
Hoặc là... Mấy người?
Nếu có thể điều tra rõ ràng, đối với việc tương lai Vân Trân thoát khỏi sự khống chế của Tô trắc phi có vài phần ích lợi.
Chỉ là, nên tra từ đâu đây?
Đúng lúc này, trong đầu Vân Trân hiện lên một gương mặt.
...
Mà lúc này, ở Như Ý Hiên của vương phi.
Mặc Nhiễm đang bẩm báo tình hình của Triệu Duẫn.
Vương phi nghe nói Triệu Duẫn lần này không chỉ ném vỡ chén thuốc, còn đuổi hết nha hoàn tới hầu hạ, sắc mặt lập tức trầm xuống.
“Sao ngươi có thể mặc nó hồ nháo!” Vương phi lạnh giọng.
Mặc Nhiễm quỳ xuống, cả người run rẩy theo.