Đúng lúc này, La mụ mụ tiến vào.
Vương phi thấy bà ta có việc muốn nói, liền đuổi Mặc Nhiễm lui xuống.
“Nương nương, chỗ Vương Ngũ có tin tức.” Sau khi Mặc Nhiễm lui ra, La ma ma bẩm báo, “Nói là không tìm được thần y Dược Vương Cốc, nhưng có tin tức về sư đệ của thần y. Nghe nói y thuật của người này không hề kém cạnh, qua mấy ngay nữa sẽ theo Vương Ngũ vào kinh.”
Tuy rằng Triệu Duẫn ngã ngựa chân tàn, nhưng vương phi chưa từng tư bỏ.
Thái y của Thái Y Viện không dùng được, vậy mời đại phu nơi khác.
Mấy tháng nay, phàm là người có chút tiếng tăm đều bị bà ta mời tới Ninh Vương phủ.
Đáng tiếc, thời điểm bọn họ nhìn thương tích trên chân Triệu Duẫn, đều bất lực.
Cuối cùng, là ca ca Vương thừa tướng của bà ta nói, trên giang hồ có Dược Vương Cốc, theo truyền thuyết cốc chủ Độc Thủ Y tiên của Dược Vương Cốc y thuật cao minh, trên đời này không có ai ông ấy không cứu được.
Vương phi nghe nói có người như vậy, lập tức phái người ra ngoài tìm.
Chỉ là hành tung của Độc Thủ Y Tiên khó lường, đã tìm mấy tháng, vẫn không có tin tức.
Có điều, hiện giờ có thể tìm được sư đệ của ông ấy, đối với vương phi mà nói cũng là tin tức không tồi.
“Kêu Vương Ngũ chiêu đãi vị đại phu kia, hơn nữa chuyển cáo ông ta, nếu có thể trị khỏi chân con ta, thì tính Vương thị nợ ông ấy một phần ân tình.” Vương phi nói.
Ân tình của Vương thị trong kinh thành, đối với ai mà nói, đây cũng là chuyện tốt.
“Còn nữa, về chuyện ta muốn tuyển thê cho Duẫn Nhi đã làm như thế nào rồi?” Vương phi hỏi.
Tuy rằng bà ta không ngừng tìm đại phu cho Triệu Duẫn, nhưng lỡ như chân không trị khỏi... Bà ta không thể cứ đi một đường.
Nếu đến cuối cùng chân của Triệu Duẫn không trị khỏi, vậy để giữ địa vị của mình ở vương phủ, bà ta chỉ có thể dựa vào con nối dõi của Triệu Duẫn. Cho nên Triệu Duẫn bị thương không bao lâu, bà ta liền sau La ma ma thu thập bức họa của các tiểu thư vừa độ tuổi, để bà ta chọn lựa.
“Tin tức thiếu gia muốn cưới thê đã truyền ra, chỉ là...” La ma ma do dự.
Vương phi là người như vậy, sao có thể không rõ?
Lach cạch!
Bà ta tức giận đến ném ly trà trong tay xuống đất.
“Nực cười!” Vương phi nổi giận, “Cho dù hiện giờ con ta bị thương ở chân, nó cũng là Tam thiếu gia của Ninh Vương phủ, là nhi tử của Vương Bảo Như ta! Há có thể bị những kẻ đó coi thường? Phân phó xuống, lập danh sách những kẻ cự tuyệt giao bức họa, đưa cho ca ca, ca ca sẽ biết xử lý thế nào.”
...
Vân Trân muốn điều tra nguyên nhân sự cố của các công tử của vương phỉ.
Nghĩ nghĩ, hiện tại cũng chỉ có thể tìm người kia.
Vì thế, nàng lần nữa quay về thủy tạ ở rừng trúc, đứng đợi cách đó không xa.
Qua khoảng nửa canh giờ, Mặc Nhiễm vội vã quay lại.
Chỉ là thời điểm sắp tới trúc lâu, nàng ấy đột nhiên dừng bước, đứng ở đó, ngơ ngác nhìn.
“Mặc Nhiễm tỷ tỷ.”
Đúng lúc này, Vân Trân từ bên cạnh đi ra.
Mặc Nhiễm nghe thấy tiếng động, hoảng sợ, chờ nàng ấy xoay người, nhìn thấy Vân Trân, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc: “Trân... Trân Nhi? Muội là Trân Nhi?”
“Đúng vậy, muội là Vân Nhi.” Vân Trân đáp.
“Năm năm không gặp, muội đúng là trưởng thành không ít.” Mặc Nhiễm nhìn nàng, nói. Có điều rất nhanh, sắc mặt nàng ấy thay đổi, ánh mắt lộ sự đề phòng, “Sao muội lại ở đây?”
“Muội có chuyện muốn thỉnh giáo tỷ tỷ.” Vân Trân nhìn nàng ấy, bình tĩnh nói.