Buổi tối, Ngụy Duyên Võ tới thôn dân gần đó mua chút nguyên liệu nấu ăn, đồng thời cùng mời thôn phụ hỗ trợ làm một buổi.
Đồ ăn dọn lên bàn, Tô trắc phi lại không ăn, ăn hai miếng, liền gác chén đũa xuống, dẫn theo Bích Diên về phòng nghỉ ngơi.
Tô trắc phi đi rồi, trong phòng ăn chỉ còn lại Triệu Húc đang dùng cơm, cùng Nguyên Bảo và Vân Trân hầu hạ.
Triệu Húc cũng không có tâm tình ăn uống.
Có lẽ hắn vẫn còn nghĩ đến chuyện Tôn gia bị trừng phạt ban ngày.
Miễn cưỡng ăn xong chén cơm, hắn cũng đứng dậy rơi đi.
Cuối cùng, Vân Trân ở lại thu dọn bàn ăn.
...
Buổi tối phòng không đủ, Vân Trân trải chăn dưới đất trong phòng Trương ma ma, tạm qua một đêm.
Nam Hoang vẫn chưa có tuyết rơi, buổi tối không rét lạnh như kinh thành, nhưng lại vô cùng ẩm ướt.
Vân Trân nằm dưới đất, nỗ lực cuộn tròn thân mình.
Nàng không ngủ được.
Chỉ sợ đêm nay, người ở sơn trại đều không ngủ được.
Xuyên qua thế giới này đã hơn một tháng.
Một tháng này, nàng đã trải qua rất nhiều chuyện mà đời trước không thể tưởng tượng được.
Điều này cũng khiến nàng ý thức sâu sắc tình cảnh của chính mình.
Thân phận “Trân Nhi” này là nô tịch.
Thế giới cổ đại quản lý nô tịch vô cùng nghiêm khắc. Không được chủ nhân cho phép, ngay cả Thanh Lương sơn trang nàng cũng không được ra ngoài.
Một khi phát hiện nô tịch bỏ trốn, nhẹ thì giao cho chủ tử xử trí, nặng thì xử tử tại chỗ.
Vân Trân không biết quá nhiều về Ninh Vương phủ, nhưng cũng biết đó là nơi chỉ cần không chú ý, sẽ lập tức vứt bỏ tính mạng.
Tuy hiện tại nàng đi theo mẫu tử Tô trắc phi tới Nam Hoang, tạm thời rời xa tranh đấu của Ninh Vương phủ, nhưng nguy hiểm vẫn chưa giải trừ. Nếu có cơ hội, nàng nhất định phải thoát khỏi nô tịch, rời xa nơi này. Cho dù chỉ làm người bình phàm, cũng tốt hơn cuộc sống lo lắng đề phòng.
Mang theo tương lai còn mờ mịt, Vân Trân cứ thế thiếp đi.
...
Hôm sau, nàng dậy từ sớm.
Đầu tiên là hầu hạ Trương ma ma xuống giường, sau đó xuống bếp.
Thời điểm rời kinh, mẫu tử Tô trắc phi dẫn theo bảy tám hạ nhân.
Nhưng qua chuyện “thổ phỉ”, hiện tại bên cạnh chỉ còn lại nha hoàn Bích Diên, Vân Trân, sai vặt Nguyên Bảo cùng Trương ma ma. Tôn gia vốn ở sơn trang vừa bị khiển trách, không tiện hành động.
Vân Trân là nha hoàn thấp kém nhất, cho dù tuổi còn nhỏ cũng phải xuống bếp làm việc.
Thời điểm Vân Trân vào bếp, Bích Diên đang luống cuống tay chân.
“Trân Nhi, đúng lúc ngươi tới.” Bích Diên đè bả vai nàng, hỏi, “Nghe nói trước đây ngươi làm việc ở phòng bếp?”
“Dạ?” Vân Trân ngây ra một lúc.
Không đợi nàng trả lời, Bích Diên đã đưa dụng cụ nấu ăn vào tay nàng: “Vậy bữa sáng hôm nay của nương nương và thiếu gia do ngươi làm. Ta còn phải đi hầu hạ nương nương xuống giường.” Dứt lời, nàng ta vội vã rời đi.
Vân Trân cúi đầu nhìn đồ trong tay.
Bữa sáng do nàng làm?
Nếu hầu hạ chủ tử tốt, vậy chờ đến thời cơ chín mùi, có phải có thể xin một ân điển để bản thân tự do không?
...
Mẫu tử Tô trắc phi đến phòng ăn.
Bích Diên chờ bên cạnh.
“Mang cơm lên đi.” Tô trắc phi nói.
Bích Diên nhìn Vân Trân đang ở bên ngoài, ra hiệu.
Rất nhanh, Vân Trân liền mang hộp đồ ăn vào. Nàng người nhỏ, sức lực không quá lớn, mang theo hộp đồ ăn nặng nề phải cố hết sức.
Thời điểm đặt lên bàn, Triệu Húc ra tay thay nàng đỡ một chút.
Vân Trân cảm kích nhìn hắn, hắn lại nhàn nhạt thu tay. Cho dù ăn cơm cùng mẫu thân, sống lưng hắn cũng thẳng đứng.
“Thơm quá!”
Bích Diên mở hộp đồ ăn, cảm khái một tiếng.