Đó là một bát cháo gà nóng hổi.
Màu sắc tươi mới, mùi thơm phưng phức.
Chỉ nhìn một cái đã khiến người ta muốn ăn.
Tô trắc phi vốn hơi nhíu mày, cũng ngay thời điểm nhìn bát cháo gà kia mà giãn ra.
Vân Trân cung kính cúi đầu, đứng bên cạnh.
Bích Diên nhanh chóng lấy cho Tô trắc phi một chén.
Tô trắc phi múc một muỗng, đặt nhẹ bên môi thổi mấy cái. Sau khi dùng thử, trên mặt lộ vẻ hài lòng. Bà quay đầu nhìn Vân Trân, hỏi: “Món này do ngươi làm?”
“Hồi nương nương, là nô tỳ làm.”
Tô trắc phi nghe vậy, gật đầu. Lại ăn thêm vài muỗng, bà nói: “Từ nay bữa sáng sẽ do ngươi làm.”
“Vâng.” Vân Trân đáp.
Đối diện, Triệu Húc cũng ăn cháo gà.
Sau khi ăn, hai mắt hắn sáng lên, tò mò đánh giá Vân Trân một phen.
...
Ăn xong, Vân Trân thu dọn bàn.
Triệu Húc về phòng đọc sách.
Tô trắc phi cùng đám người Ngụy Duyên Võ đi thôn xóm gần đó xem một chút.
Bên này, sau khi thu dọn xong, Vân Trân lại hầu hạ Trương ma ma.
Trương ma ma ăn cháo, khen không ngớt. Nhưng sau khi khen xong, trên mặt lại lộ nét bi thương.
Vân Trân suy đoán, bà ấy đang lo lắng cho sức khỏe của mình.
Từ sau chuyện “thổ phỉ”, sức khỏe Trương ma ma vẫn luôn không tốt. Thời điểm ở thành Hối Châu, Tô trắc phi vốn để bà ở lại nơi đó dưỡng bệnh, nhưng bà kiên trì, nhất quyết đòi theo mẫu tử Tô trắc phi tới Nam Hoang. Lặn lội đường xa, thương cũ chưa lành, lại thêm bệnh khác, bà ấy vẫn luôn đau bệnh.
“Nương nương là chủ tử thưởng phạt phân minh, thiếu gia lại trọng tình nghĩa, ngươi đã theo tới Nam Hoang, nếu có tâm tư khác, cố gắng hầu hạ nương nương và thiếu gia... Sau này nhất định sẽ có trọng thưởng...” Thương cảm xong, Trương ma ma kéo tay Vân Trân, thì thầm.
Vân Trân cứng đờ.
Nàng không biết đây là Trương ma ma đang cảnh cáo, hay đơn thuần chỉ là cảm khái. Nhưng có thể ở bên cạnh Tô trắc phi lâu như vậy, người này chắc chắn không ngu dốt.
Vân Trân không khỏi căng thẳng.
May mà cuối cùng, Trương ma ma có chút mệt mỏi, không tiếp tục nói nữa.
...
Vân Trân cẩn thận đóng cửa, vào trong viện. Nàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm bầu trời ảm đạm, u sầu giữa cung mày không thể xua tan.
“Trân Nhi!”
Đúng lúc này, có người đặt tay lên bả vai nàng.
Vân Trân giật mình, quay đầu mới thấy là Nguyên Bảo.
“Trân Nhi, chúng ta ra ngoài chơi đi.”
“Hả?” Vân Trân há mồm.
Nguyên Bảo hưng phấn múa may hai tay: “Nghe nói trong núi có dã nhân, cả người đầy lông. Ta chưa từng thấy dã nhân, chúng ta đi thám hiểm... Thuận tiện, rủ cả thiếu gia đi. Cả ngày ngài ấy buồn bực ở trong phòng, sắp mốc meo cả rồi...”
Thám hiểm?
Không đợi Vân Trân từ chối, Nguyên Bảo đã kéo nàng tới trước mặt Triệu Húc.
“Thám hiểm?”
Triệu Húc nghe xong, lộ vẻ khiếp sợ.
“Đúng vậy, đúng vậy!”
Nguyên Bảo kích động nói một hồi, sau đó lôi Vân Trân ra: “Trân Nhi cũng muốn đi. Đúng không Trân Nhi?”
“Hả?”' Vân Trân sửng sốt.
Triệu Húc nhìn nàng.
Cuối cùng, dưới sự “uy hiếp” của Nguyên Bảo, Vân Trân đành phải gật đầu.
Thấy nàng gật đầu, Triệu Húc thoáng thả lỏng: “Nhưng mẫu phi...”
“Nương nương và Ngụy giáo đầu ra ngoài rồi.” Sợ hắn không đồng ý, Nguyên Bảo vội nói, “Nghe hộ vệ đại ca bảo tới tối mới về.”
Triệu Húc do dự.