Đại tổng tài, tiểu kiều thê (1)
Vân Trân nằm mơ.
Mơ mơ màng màng tỉnh lại, còn chưa kịp mở mắt, người nằm bên cạnh đã vươn cánh tay từ trong chăn ra kéo cô vào lòng, theo đó hôn lên trán cô một cái.
“Hình như em vừa có một giấc mơ.” Vân Trân đẩy người ngủ cạnh mình ra.
Triệu Húc mở mắt, đôi mắt đen nhánh dưới tia nắng ban mai càng có sức hút.
“Giấc mơ gì?” Triệu Húc vuốt tóc cô, hỏi.
Giọng nói gợi cảm mê người khiến Vân Trân phải đỏ mặt.
“Anh đừng phát nữa.”
Cô trừng mắt nhìn anh. Có điều ánh mắt này đối với Triệu Húc căn bản không có chút sức uy hiếp, ngược lại giống như con mèo làm nũng, khiến trái tim anh càng ngứa ngáy.
Anh bắt lấy tay cô trở mình, đè lên.
“Nè! Anh làm gì vậy? Ưm... Anh buông em ra...”
Giọng càng về sau càng nhỏ.
...
Sau khi kết thúc, Vân Trân tay chân mềm nhũn nằm trong lòng Triệu Húc.
Triệu Húc ôm cô, nhớ lại một màn khi nãy.
Có lẽ lần sau nên thử tư thế mới...
“A! Em nhớ ra rồi!” Đúng lúc này, Vân Trân nằm trong lòng kêu lên, “Em nhớ ra giấc mơ đó rồi! Em hình như mơ thấy kiếp trước của chúng ta, anh là hoàng đế, rất uy phong, mà em là hoàng quý phi của anh, anh còn rất hay ghen... Hả? Không đúng! Sao em chỉ là hoàng quý phi, không phải hoàng hậu của anh? Chẳng lẽ anh có người phụ nữ khác...”
Triệu Húc nhướng mày, cúi đầu nhìn cô gái lộn xộn trong lòng mình.
Vẫn còn sức lực suy nghĩ miên man?
Xem ra là do anh chưa cố gắng.
“Nè! Triệu Húc, anh làm gì vậy? Buông em ra... Lát nữa anh còn phải mở cuộc họp ở công ty... Ưm...”
Mở cuộc họp gì chứ?
Còn việc gì quan trọng hơn ăn cô lúc này?
...
Kiểm soát em gái không thể trêu vào (2)
Hôm nay Ngụy thư Tĩnh rất vui.
Bởi vì hôm nay là ngày thứ bảy, ngày em gái về nhà.
Sáng sớm, anh đã lái xe tới nhà họ Triệu
Anh đợi ngoài phòng khách hai mươi phút, người xuống lầu lại là Triệu Húc.
“Vân Trân đâu?” Ngụy Thư Tĩnh đứng dậy.
Triệu Húc sửa cổ áo, cài nút trên đó lại, liếc nhìn anh một cái rồi nói: “Còn đang ngủ, e rằng hôm nay cô ấy không thể về nhà với anh.”
“Cậu!” Ngụy Thư Tĩnh nhíu mày, “Cậu cố ý!”
Người này chắc chắn cố ý!
Lần nào cũng như vậy!
Lần nào cũng dùng cách tương tự ngăn cản anh đưa Vân Trân về!
Mà mỗi lần, Ngụy Thư Tĩnh đều bị chọc giận!
“Anh làm gì đó?” Triệu Húc thấy Ngụy Thư Tĩnh muốn lên lầu, vội duỗi tay cản anh lại.
“Tôi muốn đưa em gái tôi về nhà.” Ngụy Thư Tĩnh nhìn Triệu Húc.
“Đó là bà xã của tôi!”
“Đó là em gái tôi! Sớm biết cậu không giữ lời hứa như vậy, lúc trước tôi không nên mềm lòng, đồng ý gả Vân Trân cho cậu!”
“Ha ha, bây giờ nói gì cũng đã muộn! Hơn nữa, anh chỉ là anh trai của cô ấy, anh có tư cách gì ngăn cản cô ấy gả cho tôi?”
“Cậu...”
Bạch bạch bạch.
Đúng lúc này, trên lầu vang lên tiếng vỗ tay.
Triệu Húc và Ngụy Thư Tĩnh cùng ngẩng đầu, thấy tên yêu nghiệt kia không biết từ khi nào đã đứng ở lối đi nhỏ trên tầng hai.
“Đã nhiều năm như vậy, sao hai người còn ấu trĩ thế? Thôi, để tôi đưa bảo bối Trân Nhi đi.” Yêu nghiệt chớp mắt với họ, liền muốn vào phòng ngủ.
“Lưu Vân Bạch! Cậu đứng lại đó cho tôi!”
“Lưu Vân Bạch, không được phép động vào bà xã tôi!”
...