Biết nàng ở hoàng cung.
Biết nàng ở Vĩnh Hạng.
Đã biết...
Chuyện nàng vốn dĩ muốn liều mạng che giấu, hiện tại hắn đều biết...
Nhưng, phản ứng của Triệu Húc lại bình tĩnh như vậy.
Bình tĩnh đến mức, giống như người hắn cứu chỉ là một tiểu cung nữ chưa từng gặp mặt.
...
Tử Thị ngồi bên mép giường tiếp tục cảm khái chuyện Triệu Húc cứu các nàng.
Tử Thị nói, Lục hoàng tử là người tốt.
Khi ấy trời lạnh như vậy, trong hồ lại đóng băng, những thị vệ đứng trên cầu đều không dám hành động, Lục hoàng tử lại không cần suy nghĩ đã nhảy xuống.
Nếu không phải Lục hoàng tử, nàng và Phiến Nhu đã không sống tới bây giờ.
Không chỉ cứu các nàng, Lục hoàng tử còn sai người đưa các nàng về, mời thái y, đồng thời giải quyết cả vấn đề chỉ lam khổng tước.
Lúc này, Trương quản sự không dám tùy tiện động vào các nàng.
...
Vân Trân chậm rãi nghe Tử Thị kể về cái tốt của Lục hoàng tử.
Nhưng trong lòng Vân Trân như bị một tảng đá đè nặng, vô cùng khó chịu.
Tử Thị thấy nàng không có tinh thần, nghĩ nàng mới tỉnh lại, còn yếu, nên bảo nàng nghỉ ngơi cho tốt. Nhìn nàng uống thuốc xong, nàng ấy liền cầm chén thuốc rời đi.
Vân Trân nằm xuống giường, quấn chặt chăn.
Tại sao lại như vậy?
Vì sao phải gặp lại?
Nếu không gặp, vậy nàng vẫn có thể là cung nữ bình thường phạm sai lầm, sẽ sống cả quãng đời còn lại ở Vĩnh Hạng. Nàng chỉ hi vọng có thể ở lại trong cung, ở lại nơi gần hắn nhất, lặng lẽ nhìn hắn.
Chờ đến lúc, nàng sẽ bình tĩnh rời đi.
Vậy hắn sẽ mãi mãi không biết nàng từng tới nơi này, đã từng đứng ở nơi gần hắn, một mình lặng lẽ nhìn hắn.
Trong suy nghĩ của hắn, nàng vẫn ở giang hồ, hưởng thụ cuộc sống tiêu dao tự tại.
Nàng hi vọng ở trong lòng hắn, nàng vẫn “tốt đẹp” như thế, chứ không phải để hắn biết được chân tướng, biết nàng cuối cùng phải chết vì Từ Bi Độ.
Nhưng hiện tại, hắn đã biết sự tồn tại của nàng, biết nàng ở trong cung.
Nàng bắt buộc phải nghĩ cách... Phải nghĩ cách mới được...
...
Giờ phút này, ở Càn Nguyên Cung.
Nguyên Bảo và Quả Nhi quỳ gối trước mặt Triệu Húc.
“Điện hạ, nô tỳ thật sự không biết.” Quả Nhi khóc lóc.
“Vậy còn ngươi? Nguyên Bảo, ngươi nói đi!” Triệu Húc nhìn Nguyên Bảo.
Nguyên Bảo quỳ dưới đất, toàn thân không ngừng run rẩy.
Triệu Húc vẫn mặt không cảm xúc mà nói chuyện, khiến hắn nhớ lại năm đó, điện hạ bị ám sát ở Giang Nam, khi hắn nghe được tin chạy tới hầu hạ, nhìn thấy điện hạ khi đó khiến hắn sợ hãi không thôi.
“Nô tài, nô tài...” Nguyên Bảo sắp khóc, to gan ngẩng đầu nhìn Triệu Húc. Vừa nhìn vào mắt Triệu Húc, hắn liền sợ tới mức lập tức gục đầu, thân thể càng run rẩy nhiều hơn.
“Con muốn biết gì thì cứ hỏi bổn cung!”
Đúng lúc này, Đức Phi dẫn người từ bên ngoài tới.
“Nô tỳ bái kiến Đức phi nương nương!”
“Nô tài bái kiến Đức phi nương nương!”
Quả Nhi và Nguyên Bảo vội hành lễ.
“Mẫu phi.” Triệu Húc cất đi cảm xúc trong ánh mắt, cũng hành lễ.
Đức Phi lạnh lùng trừng mắt nhìn Triệu Húc, sau đó nói với Quả Nhi và Nguyên Bảo quỳ dưới đất: “Nơi này không có chuyện của các ngươi, lui xuống đi.”
“Vâng.”
Các cung nhân hành lễ lui ra ngoài.
Rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại Triệu Húc và Đức Phi.
“Con muốn biết gì?” Đức Phi hỏi.
Triệu Húc ngẩng đầu nhìn bà ta: “Nhi thần muốn biết, nàng vì sao lại ở trong cung?”