“Có lẽ việc này đối với nàng ấy mà nói cũng là một sự giải thoát.”
Vân Trân không biết an ủi người trước mặt thế nào, cuối cùng chỉ nói một câu như vậy.
Hàng năm ốm đau nằm trên giường, chịu đựng ốm đau tra tấn, từ lúc chào đời chưa từng có một ngày bình yên... Nhìn từ góc độ khác, cái chết đối với nàng ấy mà nói làm sao không phải một cách giải thoát?
“Hai ngày nay ngươi có thể ở lại trong quan không? Ta muốn khoảnh khắc cuối cùng, Nhung Nhung đừng thống khổ.” Sau khi bình tĩnh lại, Tĩnh Quan cư sĩ hỏi nàng.
“Nhưng...”
“Chờ chuyện của Nhung Nhung kết thúc, ta sẽ suy xét đề nghị của ngươi.”
“Người đồng ý?” Vân Trân sửng sốt.
“Đúng vậy.” Tĩnh Lan cư sĩ gật đầu, “Có điều, ta không phải vì ngươi, cũng không phải vì người không liên quan, ta là vì Nhung Nhung, vì hai hài tử còn chưa chào đời đã mất của ta.”
“Được, nô tỳ đồng ý với người. Có điều, chỉ sợ Thượng Thanh biệt trang bên kia...”
...
Cuối cùng, Tĩnh Lan cư sĩ ra mặt, giữ Vân Trân và Mặc Nhiễm ở lại Thanh Phong Quan.
Mới đầu, Trương Tam không đồng ý, sợ rằng sau khi trở về sẽ bị khiển trách. Nhưng Tĩnh Lan cư sĩ nói với ông ta, bà không lấy danh nghĩa “Tĩnh Lan cư sĩ” thỉnh cầu, mà dùng thân phận “Lan trắc phi của Ninh Vương phủ” ra lệnh. Nếu ông ta còn không yên tâm, có thể nói chuyện này với quản sự của Thượng Thanh biệt trang, nếu còn không đồng ý, vậy sáng mai bọn họ có thể tự mình tới Thượng Thanh biệt trang đòi người.
Dù sao, Thanh Phong Quan ở đây, bọn họ cũng không chạy được.
Tĩnh Lan cư sĩ đã nói như vậy, Trương Sơn cũng không tiện tiếp tục kiên trì.
Xong việc, ông ta đánh xe bò xuống núi.
“Ngươi không về sao?”
Vân Trân nhìn Niên Sanh đứng bên cạnh, hỏi.
Niên Sanh quay đầu, nhàn nhạt liếc nhìn nàng, nâng bước đi vào Thanh Phong Quan.
“Đúng là người kỳ lạ.”
Vân Trân nhìn theo bóng dáng hắn, nói.
“Người kỳ lạ gì hả?”
Đúng lúc này, phía sau truyền tới tiếng cười khẽ.
Sắc mặt Vân Trân cứng đờ, muốn chạy vào đạo quan.
“Nè, ngươi chạy đi đâu đấy?” Liễu Minh Cẩn đuổi theo bắt lấy tay nàng, “Ta rất đáng sợ sao?”
Vân Trân không ngờ lại gặp Liễu Minh Cẩn ở đây, bị hắn giữ lại, không thể tiếp tục làm bộ không nhìn thấy. Nàng quay đầu, bừng tỉnh nhìn Liễu Minh Cẩn: “Thì ra là Liễu thiếu gia. Khi nãy nô tỳ quả thật không nghe thấy. Thật trùng hợp, sao ngài lại ở đây? Ha ha.”
“Bớt cợt nhả đi.”
Liễu Minh Cẩn buông nàng ra, gấp quạt xếp trong tay lại, hỏi: “Vừa rồi rõ ràng nhìn thấy ta! Thôi, không nói việc này nữa. Sao ngươi lại ở đây? Khi nãy ta còn hỏi thiếu gia nhà ngươi, không phải hắn nói ngươi có việc xa nhà sao?”
“Vấn đề này...”
Vân Trân gãi đầu, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây. Có điều, khoan đã...
“Ngài hỏi thiếu gia nhà nô tỳ? Triệu Húc thiếu gia?” Vân Trân mở lớn hai mắt nhìn hắn.
“Đúng vậy.” Liễu Minh Cẩn thấy nàng như vậy, không nhịn được mà muốn lấy cây quạt gõ đầu nàng một cái, “Chính là vị Triệu Húc thiếu gia kia của ngươi! Mấy hôm trước ở Thự Quang Lâu có buổi tụ tập, mọi người hẹn hôm nay tới Thanh Phong Quan du ngoạn. Đúng rồi, Triệu Húc thiếu gia nhà ngươi cũng tới. Không chỉ có hắn, vị Hi thiếu gia kia cũng tới, bọn họ ở ngay phía sau, chắc là sắp tới rồi...”
“Ngài nói cái gì?” Vân Trân hoảng sợ.
Triệu Húc và Lưu Vân Bạch đều tới?
Trời ạ!
Chuyện nàng ở đây không thể để người trong vương phủ biết, đặc biệt là Triệu Húc và Lưu Vân Bạch.